Mùa cua đồng cuối cùng
2020-12-02 01:22
Tác giả:
Nguyễn Quang Tuyến
blogradio.vn - Ngày họ hàng biết tin do hàng xóm báo, thì tìm không thấy nhỏ Thương nữa, nhỏ đi đâu cũng không ai biết. Mùa cua đồng năm ấy, là mùa cuối của cả ba đứa nó, tiếng cuốc đâu đó lại vọng về, như tiếng kêu gọi bạn.
***
“Mày là thằng nào mà bắt cua ở đây?”
Đang lúi húi moi móc mấy cái hang cua ngay bờ ruộng nhà thím Úc, nó giật thót tim vì giọng ai đó quát, còn chưa kịp định hồn, nó bị túm áo thụi cho hai phát vào bụng.
“Thôi đi anh hai, đừng đánh nó nữa”.
Lồm cồm bò dậy, nó một tay ôm bụng, một tay cố bắt lại những con cua đang bỏ chạy từ cái giỏ của nó.
Thằng Hoàng được em gái can nên thôi, không thụi nó thêm nữa, nhưng mặt nó vẫn trân trân nhìn, rồi hỏi thêm.
“Mày ở đâu đến đây?”.
“Tao bên Suối Rút”.
Đó là lần đầu tiên, nó quen anh em thằng Hoàng, khác với thằng anh nóng tính của mình, nhỏ Hoài Thương dễ thương lắm.
Nhà nó vốn cũng đủ ăn, chứ chả phải thiếu thốn gì, Suối Rút những ngày kinh tế mới, ai cũng là người mới dọn đến, làm nương làm rẫy. Ba nó vốn nhanh nhẹn, nắm bắt nhu cầu tưới tiêu của mọi người, nên đứng ra thầu làm giếng nước cho mọi người trong vùng Suối Rút này, nên cũng có đồng ra đồng vô mà để dành.
Nhà có mình nó, lủi thủi cả ngày quanh quẩn ở nhà cũng chán, nên nó hay trốn đi bắt cua một mình, dù sau mỗi lần như vậy lại phải lãnh vài roi của ba nó.
Lần nào cũng vậy, sau mỗi lần bắt xong, nó trút hết cả giỏ cua của mình cho nhỏ Hoài Thương, rồi còn dúi thêm bó khoai lấy được nơi bờ mương cho nhỏ. Đôi lần nhỏ Thương không cầm, nó bảo.
“Hoài Thương cầm đi, chứ tui mang về cũng bị ba tui mang vứt đi, mà để ba biết tui đi mò cua thế này, lại còn no đòn nữa”.
Riết rồi anh em thằng Hoàng cũng hiểu, nó đi cùng với mọi người là đi cho vui, cho có bạn có bè. Nhà nhỏ Thương khổ lắm, có hai anh em nương tựa, bấu víu vào nhau mà sống.
Nghe đâu cũng có họ hàng gì đó, bên khu Suối Nho, nhưng ai cũng nghèo khó hết, thương yêu nhau mà nghèo khó quá, lực bất tòng tâm, cố gắng lắm mới giúp cho anh em nhỏ cái chòi, gọi là có nơi trú gió trú mưa, có lẽ vì thế mà Thằng Hoàng chỉ mới bằng tuổi nó, mà đã cứng cáp thấy lạ.
“Tuần sau bên nhà ông Nguyên gặt, thế nào cua cũng nhiều lắm, mà bọn cua sống dưới mấy gốc lúa này rang ăn hết sảy đó, mày đi cùng anh em tao không?”.
“Thứ mấy mày?”.
“Thứ 5”.
Nó thích lắm, nhưng không biết hôm đó có trốn đi được với anh em thằng Hoàng không nữa, nghĩ đến mấy trận đòn của ba nó, nó cũng ngán.
“Anh Trung đi cho vui nghen”. Giọng nhỏ Thương
“Ừ. Vậy thứ Năm”.
“Hết hè, ba má sẽ gửi con lên ngoại , cho tiện học, lên lớp 10 rồi cố học cho tốt”.
Đêm nằm trằn trọc hoài nó không sao ngủ ngủ được, nó trách ba má nó không thương nó, lên ngoại học đồng nghĩa với việc nó phải xa anh em thằng Hoàng, nhỏ Thương, xa những con cua đồng làm niềm vui mỗi khi chiều về.
Suối Rút từ lúc nào đã là một phần trong nó, vậy mà đâu đó nơi bụi tre phía xa con suối, vài tiếng cuốc kêu não nề.
Chủ Nhật, cậu trên ngoại vào thăm, cơm trưa xong, đang loay hoay định chạy sang nhà thằng Hoàng, nó bị ba gọi lại.
“Con vào gấp quần áo, lát chiều mát cậu về, rồi cậu chở ra ngoại luôn, tuần sau nhập học rồi”.
Nó chạy vội sang nhà anh em thằng Hoàng, nhưng chả gặp ai, xuống ruộng ông Sáu, rồi cà Úc cũng chẳng thấy. Nó lủi thủi về.
Ngồi trên xe máy của cậu, nước mắt nó lã chã, nhưng nén lại không dám khóc to thành tiếng, sợ cậu biết. Buổi chiều Chủ Nhật ấy, bầu trời trong xanh, nhưng bầu trời trong nó đen nghịt. Cậu bảo, cố đi, tháng sau cậu chở về thăm nhà.
Nó đếm từng ngày, trường mới, bạn mới, không làm vơi đi nỗi nhớ trong nó, những buổi chiều mò cua, hái ngó khoai nơi bờ mương với anh em thằng Hoàng, nhỏ Thương cứ chập chờn trong suy nghĩ của nó, sao quên được hình ảnh những con cua đồng bò lổm ngổm trong giỏ với tiếng cười vang cả một vùng ruộng mênh mông.
Cái chòi của anh em thằng Hoàng cháy rụi, vài bộ quần áo cũ sờn thằng Hoàng hay mặc cháy nham nhở, nó lấy hết sức hết thật lớn.
“Hoàng ơi, Thương ơi”. Chỉ có vài tiếng cuốc kêu, đáp lời nó.
Nghe đâu lần bắt cua bên ruộng nhà ông Nguyên, thằng Hoàng dẫm phải mảnh sành, không thuốc thang, sốt lạnh vài đêm rồi đi nhẹ nhàng, kiếp người của nó ngắn ngủi vậy thôi, sống lặng thầm rồi ra đi cũng lặng thầm, nhỏ Thương gào thét bên anh nó, ngất lịm, tỉnh dậy rồi lại gào thét.
Ngày họ hàng biết tin do hàng xóm báo, thì tìm không thấy nhỏ Thương nữa, nhỏ đi đâu cũng không ai biết. Mùa cua đồng năm ấy, là mùa cuối của cả ba đứa nó, tiếng cuốc đâu đó lại vọng về, như tiếng kêu gọi bạn.
© Nguyễn Quang Tuyến - blogradio.vn
Xem thêm: Bất chợt nỗi nhớ xa quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
















