Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi anh và tháng 12 bạt ngàn gió...

2009-12-16 10:13

Tác giả:


Blog Việt

 

Seoul – Bắc Kinh, ngày…tháng…

 

Ngày anh đi – một ngày đông ảm đạm. Em tự hỏi em sẽ sống thế nào nếu thiếu bàn tay anh, thiếu bờ vai vững chãi của anh… Em tự hỏi con Nhóc 24 tuổi là em đây có thể cười vô tư, khóc tự nhiên như những ngày bên anh không…

 

Seoul mùa đông - mùa của gió, những con gió kéo về như cuốn lấy người đi đường, rét buốt cả da thịt; mùa của tuyết phủ trắng mặt đường; mùa của những chiếc áo len to đùng và những bao tay dày cộm; mùa của những niềm riêng không gọi thành tên, mùa để nỗi nhớ đi lạc vào đêm…

 

Những buổi tối tháng mười hai bạt ngàn gió. Gió len vào những khe hở cửa sổ làm em lạnh run người. Ngồi trong nhà mà em cứ ngỡ đang lang thang ngoài phố. Thèm cảm giác nắm tay bàn tay ấm nóng của anh. Em chẳng hiểu sao tay anh lại ấm thế nhỉ?

 

Ảnh minh hoạ: Raysoda.com

 

Em thức dậy sau một giấc ngủ dài. Cảm giác đầu tiên khi chui ra khỏi tấm chăn ấm nóng là sự cô đơn bao trùm. Nhà vắng.. Nhìn trên tủ lạnh có mảnh giấy nho nhỏ của đứa bạn cùng phòng:

 

“Dậy đi nhỏ! Đôi khi cô đơn cũng có cái thú vị và nỗi buồn cũng không hẳn là bất hạnh đâu!”

 

Chợt em phát hiện một điều giản dị: Nếu tình yêu mang đến cho chúng ta những niềm vui bất tận thì nỗi buồn mà ta nhận lại được là cũng không giới hạn. Em đang buồn, nỗi buồn như những cơn gió mùa đông, đến rồi đi, nhưng bao giờ cũng để lại những “dấu ấn” chẳng phai mờ.

 

Em bắt đầu ngày mới bằng một ly sữa nóng. Anh hay bảo em uống nhiều sữa sẽ tốt cho em. Em đã chun mũi phản đối rằng em có còn bé đâu mà phải “nuôi” bằng sữa. Anh cười rồi bảo: “Em không còn bé, nhưng em chưa lớn bằng người ta đâu. Em phải ngoan và trưởng thành hơn nữa!” Em phì cười: “Em sẽ ngoan nhưng sẽ không trưởng thành đâu. Trẻ con mới được cưng chiều, mới được nhõng nhẽo chứ!”. Bây giờ em ngồi đây, ngoan lắm anh à. Chỉ có điều không có anh để mè nheo. Tự nhiên em thấy hờn giận. Giận cái lạnh căm căm ngoài song cửa. Hờn cơn gió cứ lùa mãi vào tóc em. Đáng ghét thật!

 

Ảnh minh hoạ: Raysoda.com

Những ngày đông không anh.

 

Không wine.

 

Không online.

 

Không Chopin.

 

Em đã để dành chai rượu vang tuyệt hảo, xếp gọn những cây nến thơm và cất đĩa nhạc cổ điển anh vẫn thích vào ngăn tủ. Không có anh, em cũng không còn cảm giác thư thái và bình yên nữa. Mau về với em, với mùa đông, để thưởng thức mùi vị thơm nồng của rượu trong du dương nhạc phẩm của Chopin và cùng em thắp những ngọn nến anh nhé!

 

Em đã bao giờ nói với anh chưa nhỉ? Em thích được quàng khăn cho anh mỗi lần ra phố. Em thích được xoa lotion vào tay anh, để cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ những ngón tay đan xen vào nhau. Em thích được vuốt ve những sợi tóc phủ trên mắt anh hay lùa bàn tay vào sau gáy để anh phải cáu lên: “Em hư quá!” Dạ! Đúng rồi anh à. Em ngoan-trong-khuôn-khổ và hư-trong-chừng-mực mà. Chẳng phải vì thế mà anh yêu em sao?

 

Ảnh minh hoạ: Raysoda.com

 

Mùa rét. Hình như con người ta cũng kiệm lời hơn anh a. Em ra phố. Trời lạnh căm. Những hàng cây ngân hạnh trơ trụi trong gió đến tội nghiệp. Nhìn đâu cũng thấy tuyết trắng xóa. Em co ro trong cái áo choàng đỏ to đùng, cảm giác mình mong manh yếu đuối đến nao lòng. Chạm vào đâu vẫn bắt gặp cái run rẩy lao xao. Gía mà có anh để cùng xuýt xoa cái lạnh. Phố vắng người và thưa tiếng nói cười. Cũng lạ thật anh à. Ở nhà mình người ta hay nói “rét ngọt”, có ai nói “rét mặn, rét chua” bao giờ. Cái rét ngọt ngào thế mà chẳng ai yêu nó anh nhỉ. Tự nhiên em thấy thương, thương tháng mười hai, thương mùa đông giá rét, thương em của những-ngày-không-anh- cô đơn.

 

Hình như em đã trót yêu mùa đông mất rồi…

 

Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng

 

Anh à, dù mùa đông Seoul có lạnh, gió có thổi liên hồi, tuyết có rơi trắng xóa con đường thì em vẫn yêu mùa đông, yêu cái lạnh khắc nghiệt ấy và…em yêu anh…

 Em đang nhớ một người, em nhớ anh…

 

Seoul – Bắc Kinh những ngày tuyết phủ…

 

 Chia sẻ của bạn đọc:

 

 

Tôi ko biết rằng tác giả của bài viết có phải tên thật là Thảo hay không. Vì nhiều tình tiết và câu chữ trong những bài viết của bạn, tôi đọc được trong blog của Thảo. Lâu rồi không còn biết liên lạc lại với Thảo như thế nào sau khi 360 đóng.
Còn nếu bạn không phải là Thảo, thì tôi rất tiếc vì cảm xúc không phải lúc nào cũng y chang nhau, chỉ khác là Thảo ở Paris.

,
Nguyễn Quỳnh Hoa, Q. Bình Thạnh, gửi lúc 06/12/2009 21:19:56

 

chuyen tinh that hay va bai viet that xuc dong.

,
hoai thu, tien yen-qn, gửi lúc 04/12/2009 12:49:29

 

Hay quá! có lẽ vì bạn và mình đang trải qua cùng một tâm trạng!!!

,
thuy linh, ha noi, gửi lúc 04/12/2009 07:57:00

 

ban viet hay lam..minh cung vay cung dang nho mot nguoi anh nguoi ban va co le se la mot nguoi yeu trong hy vong,va ca mua dong cua mien bac noi da sinh ra minh va nuoi minh khon lon,tuy gio day minh song o SG ko co mua dong,nhung rat thich cai cam giac run lanh cong tho ra hoi khoi....nho lam mua dong oi....

,
THANH HIEN, HCM, gửi lúc 03/12/2009 13:53:30

 

"Hình như em đã trót yêu mùa đông mất rồi…"
Mùa đông Seoul không lạnh vì có một mối tình đẹp...đang ươm mầm...

,
Huynh , Korea, gửi lúc 03/12/2009 02:30:25
 

 

@Lanh Thuy: hinh nhu dung vay do ban a, mua` dong lanh, can ai do ben canh de chia se...

,
Xuandien, Ha Noi, gửi lúc 02/12/2009 22:34:55

 

Bài viết của bạn hay quá. Dường như tình yêu trong mùa thu và nỗi nhớ trong mùa đông làm con người ta phải xao xuyến. Bạn cũng làm mình nhớ tới một nửa của mình quá. Cảm ơn bạn về bài viết đó.

,
TrienNguyen, Nam Dinh, gửi lúc 02/12/2009 21:56:30

 

Mình cũng đã có cảm giác như bạn khi người ấy ở cách xa nửa vòng trái đất.Tình yêu thật kỳ diệu khi đến cả nỗi đau cũng rất ngọt ngào phải không?

,
lephanuyenvy, HÀ TĨNH, gửi lúc 02/12/2009 20:23:16

 

Ta cần một bàn tay, ta cần một bờ vai để nương tựa và chia sẻ. Bài viết thật hay, chị thích câu: "Nếu tình yêu mang đến cho chúng ta những niềm vui bất tận thì nỗi buồn mà ta nhận lại được là cũng không giới hạn."

,
huongthu2411, mc, gửi lúc 02/12/2009 17:49:32

 

hóa ra "phải lòng" nơi khác là đây sao em??? chị thích nhất câu in đậm

,
emerald, sejong, gửi lúc 02/12/2009 16:29:11
 

 

Cô bé trong bài này đáng iu quá! Có một người iu như thế này chắc hẳn nhân vật anh hạnh phúc lắm. Thú vị ở chỗ " Em ngoan-trong-khuôn-khổ và hư-trong-chừng-mực".

,
H.Niem, Seoul, gửi lúc 02/12/2009 16:26:46

 

Bai Viet cUA bAN Hay Lam!!
Du Minh Ko O Troang Hoan Canh Cua Bna Nhung minh Da Tung Trai Qua!

,
Tran Bao Khanh, Quang Ninh, gửi lúc 02/12/2009 14:02:31

 

Bài viết dễ thương quá! Nhân vật "em" này chắc đang hạnh phúc lắm đây. Vậy thì sao "anh" không mau quay về? "Em" chờ lâu quá sẽ dỗi bây giờ!

,
T.Tien, gửi lúc 02/12/2009 13:05:25

 

có phải người ta yêu mùa đông vì cảm giác cần nhau?

,
Lành Thùy, HP, gửi lúc 02/12/2009 08:14:09

 

"...Nếu tình yêu mang đến cho chúng ta những niềm vui bất tận thì nỗi buồn mà ta nhận lại được là cũng không giới hạn"...thích câu này em à

,
emerald, Sejong, gửi lúc 02/12/2009 07:44:08
 

 

E nho anh ! minh cung vay .Minh cung rat thich mua dong ,duoc di dao canh nguoi minh yeu thuong . minh cung giong ban thich duoc nung niu ben nguoi yeu . mot cai ji do don gian nhung vo cung am ap truoc mua dong chi can anh ay nam tay minh thi bao nhieu gia ret deu tan bien . Co the it nguoi thich mua dong nhung voi minh mua dong la mua yeu thuong tran day nhung ky niem .

,
nguyen ngoc, ha noi, gửi lúc 01/12/2009 13:10:38

 

tâm hồn tinh tế !!!

,
Lu, hn, gửi lúc 01/12/2009 10:57:54

 

Em nho anh!minh cung vay.mua dong lanh qua va nho anh that nhieu.khong biet den khi nao minh moi quen duoc anh ay.

,
bien buon, gửi lúc 01/12/2009 09:23:30

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top