Replay Blog Radio: Bỗng một ngày ta cảm thấy chông chênh
2021-11-07 00:05
Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh
blogradio - Bỗng một ngày ta thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà không biết mình muốn đi về đâu. Chỉ là đôi khi chênh chao nhớ mà thôi. Chênh chao một chút thôi. Có lẽ đã tới lúc ta nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà ta đã đánh mất từ lâu...
Bỗng một ngày ta cảm thấy chông chênh (Nguyễn Thị Thúy)
Bỗng rồi một ngày ta cảm thấy chông chênh, sau bao bộn bề của cuộc sống ta muốn đi tìm lại chính mình, nhưng dường như quá khó…
Bỗng một ngày ta chợt nhận ra lâu rồi không đi dạo, lâu rồi không la cà quán sá với lũ bạn.
Bỗng một ngày ta chợt nhận ra: ah! Hình như lâu rồi ta không yêu thương ai cả, miệng cứ kêu rằng tôi F.A, tôi độc thân, tôi thích tự do nhưng thật tâm đôi khi ta thấy mình muốn được yêu thương.
Bỗng một ngày ta thấy chạnh lòng khi nhìn lũ bạn vui vẻ tình tứ bên người yêu còn ta vẫn lẻ loi một mình.
Bỗng một ngày ta không thấy vui khi xuống phố mà thay vào đó cảm giác lạc lõng giữa dòng người qua lại.
Ta đi tìm ta giữa chốn bộn bề cuộc sống, nhưng chỉ thấy sự vô định và mông lung.
Bao lâu rồi ta không yêu nhỉ? ừ thì cũng khá lấu rồi đấy. Ta cứ mải miết kiếm tìm, ta tìm gì vậy? liệu rồi sẽ tìm tới bao giờ?
Ta thấy mình nhỏ bé giữa dòng người, dòng đời tấp nập.
Hình như lâu lắm rồi ta không hẹn hò, không đi xem phim, không đi chơi như những cặp tình nhân khác.
Ta sợ hãi thứ gọi là tình yêu, ta mất niềm tin vào nó sau những tổn thương lòng đã có. Ta không tin thứ gọi là mãi mãi và không tin ai đó sẽ luôn ở bên bảo vệ dù cho cả thế giới có quay lưng với mình và rồi cứ thế ta quay lưng với nó, quay lưng với tình yêu và xa lánh những người muốn đến bên ta.
Bao lâu rồi ta không biết tới cảm giác nhung nhớ, giận hờn ghen tuông và ích kỷ. Ta sống như một con rôbốt được lập trình sẵn để làm việc, ngủ nghỉ và thỉnh thoảng đi chơi.
Cảm xúc giành cho người khác giới trong ta cứ nhạt nhòa dần và rồi khiến ta chai lì mất cảm xúc.
Ta bỗng đánh mất sự hồn nhiên vui tươi của cô gái hai mươi hai tuổi - mới vào đời tràn nhựa sống, tràn ước mơ, tràn hi vọng, thay vào đó là một cô gái ít cười, biết đề phòng với tất cả để khỏi bị tổn thương.
Bỗng một ngày ta thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà, ta không biết mình muốn đi về đâu và nên đi nơi nào.
Có lẽ đã tới lúc ta nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà ta đã đánh mất từ lâu.
Có những ngày ta chợt muốn thoát khỏi nỗi chông chênh này! đó là lúc ta đang nhìn lại mình, nhìn lại những thứ ta đã đánh mất và đến lúc ta phải tìm lại nó.
Cớ gì phải trói mình trong những cảm xúc không tên để rồi chực trào vỡ òa. Vẫn biết trong lòng ai cũng có một khoảng mênh mông gọi tên là niềm nhớ. Ngoài kia phố rộng dài bước về phía nào cũng thấy chông chông chênh. Đi giữa những điều rất thân quen để rồi chợt nhìn lại mình – xa lạ. Biết tìm nơi đâu trong cuộc sống hối hả “Một góc bình yên”…
Kẻ bộ hành chạy trốn yêu thương (Hà Dung)
Khi yêu thương chưa đủ lớn, niềm tin chưa đủ nhiều, em đã chọn cách bỏ lại yêu thương và bước đi một mình.
Phải, em đã từng chạy trốn yêu thương. Em luôn cho mình là một kẻ bộ hành cô độc đến đáng thương khi em biết rằng yêu thương nhầm người, tin tưởng bấy lâu đặt nhầm chỗ, em suy sụp. Em cho rằng cuộc đời này chẳng đẹp như những câu chuyện cổ tích mà con người ai cũng sắm cho mình một chiếc mặt nạ thật hoàn hảo. Em không còn tin vào yêu thương, em không còn tin vào bất kì ai hay em chẳng còn biết tin ai nữa.
Em nhận ra rằng ai cũng có cuộc sống của chính họ. Họ cũng chọn cho mình một cách sống riêng, đồng thời cũng sắm cho mình một bộ mặt nạ riêng. Sẽ chẳng có ai sống vì một ai, họ sống vì chính bản thân họ. Sẽ chẳng có gì tốt đẹp là mãi mãi và cũng sẽ chẳng có ai là yêu thương một ai mãi mãi, vì vậy sẽ chẳng có những tình yêu vĩnh cửu.
Em chọn cách bước đi một mình. Không cần một ai, em đủ mạnh mẽ để bước đi.
Cái ngày mà một người lạ - “anh” nói với em những lời yêu thương, anh có biết em đã nghĩ gì không? “Thật dối trá và giả tạo!”. Chính cuộc đời, những tổn thương đã dạy em chẳng nên đặt niềm tin ở ai tuyệt đối. Với những lời mật ngọt thốt ra một cách dễ dàng thì càng không thể tin tưởng. Có thể một ngày nào đó em cũng sẽ tự cho phép mình tin những lời đó nhưng em không biết sẽ có ngày đó không khi mà em thấy mình dần trở nên thực tế hơn, lạnh lùng hơn nếu không nói là vô cảm đi.
Em phát hiện ra rằng ai cũng có mặt nạ của riêng mình. Có người dùng khuôn mặt rạng rỡ để che đi cái nỗi đau mà họ đang phải chịu, nhưng cũng có người dùng khuôn mặt rạng rỡ ấy để che đi những cái đen tối trong tâm họ. Có người lại dùng sự lạnh lùng, bàng quang với mọi chuyện, không muốn ai hiểu họ và họ cũng chẳng muốn xen vào cuộc sống của ai. Tự tách mình ra khỏi dòng người ồn ào ấy, em chọn cho mình một khóc khuất. Im lặng và quan sát bỗng trở thành một thói quen.
Khi anh cố lôi em ra khỏi vỏ bọc an toàn, cố đập vỡ cái vỏ bọc mà em dầy công xây dựng thì em lại càng không thể bước ra. Anh có biết khi một con ốc bị đập vỡ cái vỏ nó sẽ thế nào không? Cảm giác đầu tiên là sợ. Sợ người khác sẽ nhìn thấu mình, sợ người ta sẽ làm tổn thương mình, nó sợ tất cả mọi thứ. Và hành động ngay sau đó sẽ là chạy trốn. Vì vậy mà em đã chọn cách chạy trốn yêu thương, chạy trốn anh.
Em sợ cảm giác mình như một vật thể trong suốt trước anh.
Em sợ những yêu thương mà anh dành cho em lúc đó chỉ là nhất thời, em sợ những tình cảm trước đó sẽ dần biến mất.
Anh có biết chạy trốn chẳng dễ dàng như em nghĩ. Không phải là em chỉ cần chạy thôi sao, chỉ cần chạy xa khỏi anh thôi hay sao. Nhưng sao những bước chân chạy của em nó nặng nề thế?
Tại sao khi em càng chạy em lại càng thấy mệt mỏi, càng thấy bóng hình của anh hiện rõ hơn bao giờ hết.
Anh nhập nhòa trong những giấc mơ của em, gần rồi lại xa rồi cứ thế tan ra. Em chợt bừng tỉnh giữa cơn mơ, giật mình khi nghĩ mình thật ngốc khi cố đẩy anh ra xa rồi lại sợ anh đi mất. Rồi em lại tự trấn an mình rằng thời gian sẽ cuốn em đi và xóa nhòa anh đi vào dĩ vãng. Và em lại tiếp tục xây cho mình cái kén mới, tiếp tục cuộc hành trình của một kẻ vô hình, tiếp tục chạy trốn yêu thương…
Cho những chênh chao ngày nhớ (Huệ Lavender)
Những điều đã cũ cũng nên khép lại để tim an yên thôi khắc khoải, để em lại bước tiếp chặng đường phía trước với những hi vọng, những tin yêu…
Lặng lẽ đi về, lặng lẽ hòa mình vào những lo toan của cuộc sống, hòa mình vào những hối hả cùng những nỗi lo lắng muộn phiền để quên đi những hoang hoải trong em. Em để mặc cho nỗi buồn đi hoang, em thả cho nỗi nhớ về miền xa ấy, cho ngày trôi về phía cũ. Em đang cố gắng, cố gắng đưa mình ra khỏi những kí ức, những dĩ vãng một thời đã xa ấy để thôi những chênh chao khi mùa về.
Thời gian qua đi ai rồi cũng phải khác, em biết bởi em cũng có nhiều thay đổi vậy nên sao thể mong đợi những thứ đã xa ấy mãi thuộc về mình. Nhưng lại có những điều dường như cố hữu đó là những suy nghĩ của em, dường như em đã tự làm khó mình khi để những suy nghĩ ấy trở thành một thói quen, thói quen nhớ một ai đó. Mà đã là thói quen thì dù rằng lí trí em biết rằng nên bỏ thì cũng thật khó để làm được bởi bản thân em cứ ương bướng, cứ mâu thuẫn con tim em cứ mặc nhiên cho phép mình nhớ những lúc em buồn, mặc nhiên đưa người vào những trang nhật ký với biết bao cảm xúc vậy sao có thể dễ dàng buông bỏ.
Cảm giác nhớ một ai đó quá nhiều khi họ đã đi xa ta quá rồi phải chăng là do ta đang tự đánh lừa bản thân mình, chờ đợi và hi vọng ngày những yêu thương quay về, nhưng sao có thể. Việc ai đó ra đi đều có lí do,người đã không đủ kiên nhẫn với ta và ta không đủ tự tin để bắt đầu, ta cố chấp, là do ta mà. Vậy sao lại cứ nhớ thương nhiều đến vậy?
Là một Ma Kết luôn kiêu hãnh và mạnh mẽ, em ghét cái cảm giác ai đó nhận ra được rằng với em người đó thật quan trọng, em ghét sự tự tin ngạo mạn ấy, em ngốc mà, ngốc nghếch và dại khờ trong tình yêu bởi em những nguyên tắc của riêng em. Có những khoảnh khắc em đã quên, có những khoảnh khắc em đã biết yêu thương nhiều hơn bởi vì em biết mình xứng đáng nhận được những yêu thương trọn vẹn vậy mà một thoáng nào đó em nhận ra dường như mình vẫn chưa vượt qua được những suy nghĩ cũ, nỗi nhớ vẫn chênh chao quá, em biết làm sao đây?
Chờ đợi cho ngày trôi về phía cũ nhưng em lại bị cuốn vào con đường ngược chiều ấy, trao cho bản thân mình tấm vé khứ hồi để đưa bản thân mình trở về khoảng trời cũ, nơi kỉ niệm đã cũ mèm phủ bụi thời gian, nơi em luyến tiếc mình của ngày xưa, nơi em nhận ra mình đã từng đánh rơi một cơ hội cho chính bản thân mình. Cứ thế em đi qua thương nhớ, qua yêu thương tìm lại dòng hồi ức. Chợt nhận ra thời gian đã qua đủ lâu cho nỗi nhớ mơ hồ trong em, vậy nên em muốn gói kỉ niệm lại gửi ở nơi đó, những điều đã cũ cũng nên khép lại để tim an yên thôi khắc khoải, để em lại bước tiếp chặng đường phía trước với những hi vọng, những tin yêu….
Có buồn, có nhớ, có thương, có luyến tiếc đấy nhưng buồn thương sầu đong cũng chỉ để thế mà thôi, người đi hãy để người đi. Chỉ là đôi khi em chênh chao nhớ mà thôi. Chênh chao một chút thôi.
Giọng đọc: Chit Xinh
Thực hiện: Hằng Nga
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.