Phát thanh xúc cảm của bạn !

Replay Blog Radio: Bỗng một ngày ta cảm thấy chông chênh

2021-11-07 00:05

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh

blogradio - Bỗng một ngày ta thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà không biết mình muốn đi về đâu. Chỉ là đôi khi chênh chao nhớ mà thôi. Chênh chao một chút thôi. Có lẽ đã tới lúc ta nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà ta đã đánh mất từ lâu...

Bỗng một ngày ta cảm thấy chông chênh (Nguyễn Thị Thúy)

Bỗng rồi một ngày ta cảm thấy chông chênh, sau bao bộn bề của cuộc sống ta muốn đi tìm lại chính mình, nhưng dường như quá khó…

Bỗng một ngày ta chợt nhận ra lâu rồi không đi dạo, lâu rồi không la cà quán sá với lũ bạn.

Bỗng một ngày ta chợt nhận ra: ah! Hình như lâu rồi ta không yêu thương ai cả, miệng cứ kêu rằng tôi F.A, tôi độc thân, tôi thích tự do nhưng thật tâm đôi khi ta thấy mình muốn được yêu thương.

Bỗng một ngày ta thấy chạnh lòng khi nhìn lũ bạn vui vẻ tình tứ bên người yêu còn ta vẫn lẻ loi một mình.

Bỗng một ngày ta không thấy vui khi xuống phố mà thay vào đó cảm giác lạc lõng giữa dòng người qua lại.

Ta đi tìm ta giữa chốn bộn bề cuộc sống, nhưng chỉ thấy sự vô định và mông lung.

Bao lâu rồi ta không yêu nhỉ? ừ thì cũng khá lấu rồi đấy. Ta cứ mải miết kiếm tìm, ta tìm gì vậy? liệu rồi sẽ tìm tới bao giờ?

Ta thấy mình nhỏ bé giữa dòng người, dòng đời tấp nập.

Hình như lâu lắm rồi ta không hẹn hò, không đi xem phim, không đi chơi như những cặp tình nhân khác.

blogradio_chong-chenh

Ta sợ hãi thứ gọi là tình yêu, ta mất niềm tin vào nó sau những tổn thương lòng đã có. Ta không tin thứ gọi là mãi mãi và không tin ai đó sẽ luôn ở bên bảo vệ dù cho cả thế giới có quay lưng với mình và rồi cứ thế ta quay lưng với nó, quay lưng với tình yêu và xa lánh những người muốn đến bên ta.

Bao lâu rồi ta không biết tới cảm giác nhung nhớ, giận hờn ghen tuông và ích kỷ. Ta sống như một con rôbốt được lập trình sẵn để làm việc, ngủ nghỉ và thỉnh thoảng đi chơi.

Cảm xúc giành cho người khác giới trong ta cứ nhạt nhòa dần và rồi khiến ta chai lì mất cảm xúc.

Ta bỗng đánh mất sự hồn nhiên vui tươi của cô gái hai mươi hai tuổi - mới vào đời tràn nhựa sống, tràn ước mơ, tràn hi vọng, thay vào đó là một cô gái ít cười, biết đề phòng với tất cả để khỏi bị tổn thương.

Bỗng một ngày ta thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà, ta không biết mình muốn đi về đâu và nên đi nơi nào.

Có lẽ đã tới lúc ta nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà ta đã đánh mất từ lâu.

Có những ngày ta chợt muốn thoát khỏi nỗi chông chênh này! đó là lúc ta đang nhìn lại mình, nhìn lại những thứ ta đã đánh mất và đến lúc ta phải tìm lại nó.

Cớ gì phải trói mình trong những cảm xúc không tên để rồi chực trào vỡ òa. Vẫn biết trong lòng ai cũng có một khoảng mênh mông gọi tên là niềm nhớ. Ngoài kia phố rộng dài bước về phía nào cũng thấy chông chông chênh. Đi giữa những điều rất thân quen để rồi chợt nhìn lại mình – xa lạ. Biết tìm nơi đâu trong cuộc sống hối hả “Một góc bình yên”…

me_8

Kẻ bộ hành chạy trốn yêu thương (Hà Dung)

Khi yêu thương chưa đủ lớn, niềm tin chưa đủ nhiều, em đã chọn cách bỏ lại yêu thương và bước đi một mình.

Phải, em đã từng chạy trốn yêu thương. Em luôn cho mình là một kẻ bộ hành cô độc đến đáng thương khi em biết rằng yêu thương nhầm người, tin tưởng bấy lâu đặt nhầm chỗ, em suy sụp. Em cho rằng cuộc đời này chẳng đẹp như những câu chuyện cổ tích mà con người ai cũng sắm cho mình một chiếc mặt nạ thật hoàn hảo. Em không còn tin vào yêu thương, em không còn tin vào bất kì ai hay em chẳng còn biết tin ai nữa.

Em nhận ra rằng ai cũng có cuộc sống của chính họ. Họ cũng chọn cho mình một cách sống riêng, đồng thời cũng sắm cho mình một bộ mặt nạ riêng. Sẽ chẳng có ai sống vì một ai, họ sống vì chính bản thân họ. Sẽ chẳng có gì tốt đẹp là mãi mãi và cũng sẽ chẳng có ai là yêu thương một ai mãi mãi, vì vậy sẽ chẳng có những tình yêu vĩnh cửu.

Em chọn cách bước đi một mình. Không cần một ai, em đủ mạnh mẽ để bước đi.

Cái ngày mà một người lạ - “anh” nói với em những lời yêu thương, anh có biết em đã nghĩ gì không? “Thật dối trá và giả tạo!”. Chính cuộc đời, những tổn thương đã dạy em chẳng nên đặt niềm tin ở ai tuyệt đối. Với những lời mật ngọt thốt ra một cách dễ dàng thì càng không thể tin tưởng. Có thể một ngày nào đó em cũng sẽ tự cho phép mình tin những lời đó nhưng em không biết sẽ có ngày đó không khi mà em thấy mình dần trở nên thực tế hơn, lạnh lùng hơn nếu không nói là vô cảm đi.

Em phát hiện ra rằng ai cũng có mặt nạ của riêng mình. Có người dùng khuôn mặt rạng rỡ để che đi cái nỗi đau mà họ đang phải chịu, nhưng cũng có người dùng khuôn mặt rạng rỡ ấy để che đi những cái đen tối trong tâm họ. Có người lại dùng sự lạnh lùng, bàng quang với mọi chuyện, không muốn ai hiểu họ và họ cũng chẳng muốn xen vào cuộc sống của ai. Tự tách mình ra khỏi dòng người ồn ào ấy, em chọn cho mình một khóc khuất. Im lặng và quan sát bỗng trở thành một thói quen.

em_9

Khi anh cố lôi em ra khỏi vỏ bọc an toàn, cố đập vỡ cái vỏ bọc mà em dầy công xây dựng thì em lại càng không thể bước ra. Anh có biết khi một con ốc bị đập vỡ cái vỏ nó sẽ thế nào không? Cảm giác đầu tiên là sợ. Sợ người khác sẽ nhìn thấu mình, sợ người ta sẽ làm tổn thương mình, nó sợ tất cả mọi thứ. Và hành động ngay sau đó sẽ là chạy trốn. Vì vậy mà em đã chọn cách chạy trốn yêu thương, chạy trốn anh.

Em sợ cảm giác mình như một vật thể trong suốt trước anh.

Em sợ những yêu thương mà anh dành cho em lúc đó chỉ là nhất thời, em sợ những tình cảm trước đó sẽ dần biến mất.

Anh có biết chạy trốn chẳng dễ dàng như em nghĩ. Không phải là em chỉ cần chạy thôi sao, chỉ cần chạy xa khỏi anh thôi hay sao. Nhưng sao những bước chân chạy của em nó nặng nề thế?

Tại sao khi em càng chạy em lại càng thấy mệt mỏi, càng thấy bóng hình của anh hiện rõ hơn bao giờ hết.

Anh nhập nhòa trong những giấc mơ của em, gần rồi lại xa rồi cứ thế tan ra. Em chợt bừng tỉnh giữa cơn mơ, giật mình khi nghĩ mình thật ngốc khi cố đẩy anh ra xa rồi lại sợ anh đi mất. Rồi em lại tự trấn an mình rằng thời gian sẽ cuốn em đi và xóa nhòa anh đi vào dĩ vãng. Và em lại tiếp tục xây cho mình cái kén mới, tiếp tục cuộc hành trình của một kẻ vô hình, tiếp tục chạy trốn yêu thương…

Cho những chênh chao ngày nhớ (Huệ Lavender)

Những điều đã cũ cũng nên khép lại để tim an yên thôi khắc khoải, để em lại bước tiếp chặng đường phía trước với những hi vọng, những tin yêu…

Lặng lẽ đi về, lặng lẽ hòa mình vào những lo toan của cuộc sống, hòa mình vào những hối hả cùng những nỗi lo lắng muộn phiền để quên đi những hoang hoải trong em. Em để mặc cho nỗi buồn đi hoang, em thả cho nỗi nhớ về miền xa ấy, cho ngày trôi về phía cũ. Em đang cố gắng, cố gắng đưa mình ra khỏi những kí ức, những dĩ vãng một thời đã xa ấy để thôi những chênh chao khi mùa về.

Thời gian qua đi ai rồi cũng phải khác, em biết bởi em cũng có nhiều thay đổi vậy nên sao thể mong đợi những thứ đã xa ấy mãi thuộc về mình. Nhưng lại có những điều dường như cố hữu đó là những suy nghĩ của em, dường như em đã tự làm khó mình khi để những suy nghĩ ấy trở thành một thói quen, thói quen nhớ một ai đó. Mà đã là thói quen thì dù rằng lí trí em biết rằng nên bỏ thì cũng thật khó để làm được bởi bản thân em cứ ương bướng, cứ mâu thuẫn con tim em cứ mặc nhiên cho phép mình nhớ những lúc em buồn, mặc nhiên đưa người vào những trang nhật ký với biết bao cảm xúc vậy sao có thể dễ dàng buông bỏ.

em_11

Cảm giác nhớ một ai đó quá nhiều khi họ đã đi xa ta quá rồi phải chăng là do ta đang tự đánh lừa bản thân mình, chờ đợi và hi vọng ngày những yêu thương quay về, nhưng sao có thể. Việc ai đó ra đi đều có lí do,người đã không đủ kiên nhẫn với ta và ta không đủ tự tin để bắt đầu, ta cố chấp, là do ta mà. Vậy sao lại cứ nhớ thương nhiều đến vậy?

Là một Ma Kết luôn kiêu hãnh và mạnh mẽ, em ghét cái cảm giác ai đó nhận ra được rằng với em người đó thật quan trọng, em ghét sự tự tin ngạo mạn ấy, em ngốc mà, ngốc nghếch và dại khờ trong tình yêu bởi em những nguyên tắc của riêng em. Có những khoảnh khắc em đã quên, có những khoảnh khắc em đã biết yêu thương nhiều hơn bởi vì em biết mình xứng đáng nhận được những yêu thương trọn vẹn vậy mà một thoáng nào đó em nhận ra dường như mình vẫn chưa vượt qua được những suy nghĩ cũ, nỗi nhớ vẫn chênh chao quá, em biết làm sao đây?

Chờ đợi cho ngày trôi về phía cũ nhưng em lại bị cuốn vào con đường ngược chiều ấy, trao cho bản thân mình tấm vé khứ hồi để đưa bản thân mình trở về khoảng trời cũ, nơi kỉ niệm đã cũ mèm phủ bụi thời gian, nơi em luyến tiếc mình của ngày xưa, nơi em nhận ra mình đã từng đánh rơi một cơ hội cho chính bản thân mình. Cứ thế em đi qua thương nhớ, qua yêu thương tìm lại dòng hồi ức. Chợt nhận ra thời gian đã qua đủ lâu cho nỗi nhớ mơ hồ trong em, vậy nên em muốn gói kỉ niệm lại gửi ở nơi đó, những điều đã cũ cũng nên khép lại để tim an yên thôi khắc khoải, để em lại bước tiếp chặng đường phía trước với những hi vọng, những tin yêu….

Có buồn, có nhớ, có thương, có luyến tiếc đấy nhưng buồn thương sầu đong cũng chỉ để thế mà thôi, người đi hãy để người đi. Chỉ là đôi khi em chênh chao nhớ mà thôi. Chênh chao một chút thôi.

Giọng đọc: Chit Xinh

Thực hiện: Hằng Nga

Xem thêm:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

back to top