Nỗi sợ có thực sự đáng sợ đến thế!
2022-10-30 01:25
Tác giả: Mika
blogradio.vn - Những nỗi sợ mang đến sự run rẩy, sự hạn chế và chùn bước. Nó khiến chúng ta làm gì cũng như đi trên một cây cầu bằng kính trong.
***
Công bằng mà nói thì ai cũng có nỗi sợ của riêng mình, dù ít hay là nhiều.
Có thể nó là hữu hình như sợ con vật, sợ ai đó, v.v. Nhưng cũng có thể đó là nỗi sợ vô hình, mà hầu hết là những nỗi sợ chưa diễn ra như sợ chia tay, sợ bị từ chối, sợ bị chỉ trích, v.v.
Hầu hết những nỗi sợ hữu hình đều xuất phát từ kinh nghiệm, trải nghiệm sống của bản thân. Còn những nỗi sợ vô hình đều là chúng ta sợ nó đến từ người khác.
Thế nhưng, bạn có thấy rằng, có đôi lúc trong tình huống nào đó, những nỗi sợ hữu hình lại chẳng khiến ta thấy đáng sợ lắm, không nhìn thấy thì cũng không đến nỗi nào. Nhưng những nỗi sợ vô hình lại chẳng thể khiến chúng ta sống an yên.
Tôi có nghe trong bộ phim “Môn phái võ mèo” mới được công chiếu tại rạp gần đây một câu nói: “You must control the fear or the fear will control you.” (Bạn phải kiểm soát được nỗi sợ, nếu không nó sẽ kiểm soát bạn). Dù chỉ là một bộ phim hoạt hình mang tính chất gây cười dành cho các bạn nhỏ, nhưng câu nói này lại ám ảnh mãi trong đầu tôi bởi triết lý trong đó. Nếu chúng ta không học cách kiểm soát nỗi sợ, chúng ta sẽ không thể tiến đến mục tiêu của bản thân được.
Những nỗi sợ mang đến sự run rẩy, sự hạn chế và chùn bước. Nó khiến chúng ta làm gì cũng như đi trên một cây cầu bằng kính trong. Vốn tấm kính ấy đã được các kỹ sư tính toán kỹ lưỡng và không thể vỡ được nhưng nếu bước chân không dám tiến về phía trước, chúng ta sẽ không thể ngắm nhìn được cảnh vật tươi đẹp phía dưới.
Tôi có một idol trong lòng mình, chị là một người phụ nữ kinh doanh xuất sắc, một diễn giả đa tài, một nhà văn mộc mạc, chân thành mà đối với tôi, chị là mẫu hình tượng mà tôi hướng đến. Chị đã từng nói: “Bạn không thể bơi giữa đại dương nếu như cứ để tay chân và tâm trí vướng mắc vào những nỗi sợ.” và “Hãy biết đạp lên nỗi sợ để tiến đến với mục tiêu của chính bản thân mình”. Chị là Tuệ Nghi, một doanh nhân thành đạt với vẻ ngoài xinh đẹp, tài ăn nói nhẹ nhàng nhưng rất thuyết phục.
Nỗi sợ hãi thực sự ngăn cản chúng ta đến với rất nhiều thứ mới mẻ hơn ngoài kia. Và khi nghĩ lại, thì quãng thời gian tôi nhớ nhất là chính là những việc mà mình đã làm, với sự dũng cảm và tự tin. Dù lúc ấy tôi còn không biết là mình làm được nữa cơ ấy. Suy cho cùng thì chúng ta sao lại phải sợ hãi với những gì mà chúng ta không biết chứ? Tôi đã có được nhiều thứ hơn khi tôi không để cho nỗi sợ kìm hãm mình.
Một đời người nói ngắn thì không ngắn, mà nói dài cũng không phải là dài, nhưng khi ta đến với thế gian cũng chỉ là một sinh vật bậc cao chưa biết suy nghĩ, phải học tập, phải trải qua. Rồi khi ta rời khỏi thế giới cũng chỉ mang theo một linh hồn cổ sau cùng cũng sẽ được siêu thoát. Vậy tại sao không thể trải qua một cuộc đời đầy đam mê, vui vẻ và phấn khích? Chúng ta cứ luôn mang theo nỗi sợ hãi bên mình, nhưng lại bỏ rơi sự tự tin và ham thích trải nghiệm một cách tàn nhẫn. Miễn là không làm hại ai, và cũng không làm hại mình, thì cứ luôn vững vàng tiến bước đến với thứ mà chúng ta luôn muốn có được.
Giống như trong cuốn sách “Sống như ngày mai sẽ chết” của tác giả Phi Tuyết có đặt tựa đề bài viết câu “Knock! Knock! Cứ gõ! Cửa sẽ mở!”
© Mika - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
22 tuổi, cô đơn đến không ngờ cô gái nhỉ? | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu