Phát thanh xúc cảm của bạn !

'Lặng nhìn cuộc sống' - thấu hiểu những tâm hồn sau bão giông

2022-10-25 01:20

Tác giả: Nguyễn


blogradio.vn - Tôi hay đùa rằng, “Lặng nhìn cuộc sống” viết cho những người trẻ lắm lầm lạc nhưng lại chỉ có thể đọc khi lòng biết tĩnh lặng. Bởi cuốn sách là những câu chuyện chắp nối, nó khiến người ta phải ngẫm nghĩ, phải chiêm nghiệm. Đọc hắn phải từ từ, lân la từng câu chữ, không vội được, vì khi vội, lòng khó mà nghĩ sâu…

***

Sài Gòn một ngày cuối tháng 9…

Tháng 9 luôn khiến người ta bâng khuâng nhiều nhất trong suốt cả năm. Bởi đây là dấu mốc báo hiệu, lại ¾ thời gian của một năm đã trôi qua.

¾ là dấu hiệu của sự lưng chừng, là sắp đạt được nhưng vẫn chưa thể nắm bắt; là sắp đủ đầy nhưng vẫn chưa thể trọn vẹn; là ôm ấp hy vọng nhưng chẳng thể chắc chắn rằng nó sẽ xảy ra hay là không…

Tôi sợ nhất là lắng nghe lòng mình vào những thời khắc ¾ dang dở ấy. Có một cái gì đó không trọn vẹn, nhưng cũng không đủ thôi thúc; có một điều gì đó khắc khoải nhưng lại đan xen những mỏi mệt; có những dòng nước mắt ngập tràn nhưng cũng cũng âm ỉ sự cố chấp không muốn buông rời…

Tháng 9 khiến tôi tìm kiếm một tâm hồn đồng điệu, một niềm ủi an cho những điều đôi khi không thể cất thành lời… Rồi vô tình, tôi gặp “Lặng nhìn cuộc sống”.

“Lặng nhìn cuộc sống” - cuốn sách của tĩnh lặng

Tôi hay đùa rằng, “Lặng nhìn cuộc sống” viết cho những người trẻ lắm lầm lạc nhưng lại chỉ có thể đọc khi lòng biết tĩnh lặng. Bởi cuốn sách là những câu chuyện chắp nối, nó khiến người ta phải ngẫm nghĩ, phải chiêm nghiệm. Đọc hắn phải từ từ, lân la từng câu chữ, không vội được, vì khi vội, lòng khó mà nghĩ sâu…

Con người bao lần cứ “gào thét” xưng cái tôi cá nhân, hết lần này đến lần khác, chúng ta kêu đòi những dấu mộc đỏ rực cho riêng mình để rồi khi những chông gai ập đến, mấy ai bền gan mà dám đứng một mình. Chúng ta “chạy vạy” kiếm tìm những lời khuyên, xin dăm ba kinh nghiệm, mượn tạm vài ba bài học rồi đem chúng về ướm hẳn vào câu chuyện của riêng mình. May mắn thì vừa vặn, không thì lại rơi vào vòng luẩn quẩn của bế tắc.

Lỗi không ở cuộc sống này quá khắc nghiệt, cũng chẳng phải vì người đời không đủ hay ho để chỉ dạy. Lỗi vì ta chưa kịp hiểu mình đã vội giao phó cuộc đời cho những điều không chắc chắn. “Ở thế giới hôm nay. Chúng ta đang được sống trong một thế giới mà ở đó chúng ta được kết nối với mọi thứ. Trừ chính chúng ta” (Trần Huy Hoàng).

Tôi từng kỳ vọng rồi bao lần lại thất vọng, vì cuộc đời này làm gì có một phương pháp hay một liệu thuốc nào đó đủ sức mạnh để chúng ta hóa giải những muộn phiền, đớn đau. Chỉ khi chúng ta dám đi, dám sống, dám đối diện với những phút giây khủng khiếp nhất, khi ấy, chúng ta tự khắc biết tĩnh lặng mà đón nhận.

Đừng mong chờ ai đó mang lại cho cuộc đời mình những lời khuyên trong khi, thứ chúng ta cần chỉ là sự sẻ chia và thức tỉnh. Đó cũng là điều ý nghĩa nhất khiến tôi yêu mến và lựa chọn ở “Lặng nhìn cuộc sống”. Cuốn sách mang một nguồn năng lượng rất đặc biệt, không quá sôi nổi nhưng lại đủ để ươm mầm và thôi thúc niềm tin cho tâm hồn trong những ngày dễ chông chênh...

Chúng ta có thể trở thành một ai đó, hoặc không

Chúng ta bị ám ảnh bởi những kỳ vọng.

Tôi thường không thích những tít báo đổ vấy trách nhiệm lên các bậc phụ huynh mỗi khi xã hội xuất hiện câu chuyện thương tâm nào đó về giáo dục con cái, học tập, thi cử… Người ta chỉ trích phụ huynh đang quá kỳ vọng và cố gắng chạy theo hình mẫu không thực tế với con cái. Nhưng có bao giờ chúng ta thực sự nhìn lại, rằng chính bản thân mình cũng đang chật vật với những kỳ vọng và bị ám ảnh bởi những hình mẫu… không thực sự là mình?

Thay vì lắng nghe, chúng ta chọn cách định nghĩa bản thân bằng kỳ vọng của người khác, bằng những mong muốn rất… trend và bằng cả sự sợ hãi nếu phải bỏ lỡ một điều gì đó của mọi người. Chúng ta gán mình vào thước đo của kẻ khác để rồi cứ mãi là một cái đuôi chạy theo sau, người ta đổi hướng, mình cũng đau đáu lựa chọn những ngã rẽ; người ta vấp ngã, niềm tin mình dành cho cuộc đời cũng chớp nhoáng mà vụt tắt; người ta vội vã, mình cũng nóng lòng ép bản thân phải làm được một cái gì đó, thường không rõ ràng. Để rồi chính lòng mình lại trở nên hoang mang và gục ngã bởi những mong muốn ấy.

Tôi không chỉ trích những khát khao. Nhưng nếu khát khao ấy làm tâm hồn con người rỉ máu, thì có thể đó vẫn chưa là đích đến cuối cùng. Chúng ta có thể trở thành ai đó, hoặc không… Vì việc trở thành chính ta quan trọng và ý nghĩa hơn…

“Xin hãy cho mình nụ cười, hãy cho mình thở những hơi thở nhẹ nhàng.

Hãy cho mình bước, những bước chân chậm rãi.

Hãy cho mình tươi tỉnh khi tiếp xúc với mọi người.

Hãy cho mình ăn, ăn không vội vàng.

Hãy cho mình ngủ, ngủ một giấc bình an không lo âu.”

Cảm ơn “Lặng nhìn cuộc sống” đã đến và mơn trớn cho đôi dòng cảm xúc chông chênh của tôi những ngày tháng 9. Cảm ơn một tâm hồn đồng điệu…

© Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ai rồi cũng phải mạnh mẽ để đi đến cuối con đường trưởng thành | Radio Tâm Sự

Nguyễn

Hãy cho tôi tình yêu, còn bánh mì tôi sẽ tự mua

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top