Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em ơi, đừng sợ cuộc sống này

2022-09-08 01:25

Tác giả: Mưa của những ngày nắng


blogradio.vn - Mình nhận ra rằng mình sẽ không thể tự chữa lành cho bản thân nếu mình cứ dành mọi thứ cho người khác để rồi bản thân bị vứt bỏ bơ vơ. Mình dành cho bản thân nhiều thời gian hơn. Mình bắt đầu thích ở một mình. Mình từ chối đa số các cuộc chơi vì bản thân mình cảm thấy việc này thật mệt mỏi. Mình học những thứ mình thích, mình học vẽ, học thiết kế...Mình đã không còn ép bản thân vào việc phải cố gắng trong những sở đoản của chính mình vì mình biết mình có những điểm mạnh khiến mọi người phải “wow”.

***

Lời đầu tiên, cho mình xin phép được ôm em vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng rồi nói "Không sao đâu". Mình biết rằng, khi an ủi một người đang tuyệt vọng thì "không sao đâu" là cụm từ vô dụng nhất. Mình xin lỗi. Mình lúng túng, mình chẳng biết nói gì hơn ngoài điều ấy. Xin em hãy tha thứ cho sự bối rối trong phút chốc này. Mình biết rằng em đã rất cố gắng để đối mặt với thế giới này. Vậy nên, em ngồi lại đây và nghe mình kể nhé? 

Tiếp theo, mình xin được kể cho em nghe về chuyện của mình. Mình sống trong một cái lồng nhỏ với những kì vọng xa hoa. Mẹ mình muốn mình bay thật cao, cao hơn bất cứ ai hết. Nhưng, người không chịu mở ra chiếc lồng ấy. Mình có những va chạm đầu đời với chính chiếc lồng, nơi bao bọc mình trong quá trình mình muốn bay lên. 

Mình đã xích mích với mẹ rất nhiều lần. Thậm chí, có đôi lần hai mẹ con mình cãi nhau. Mình khóc, mẹ cũng khóc. Rồi, mẹ mắng mình rằng mình thật vô tâm, thật bất hiếu. Mình không muốn bay nữa. Mình sợ mình bị đau, mình cũng sợ những cú va chạm của mình sẽ làm tổn thương một ai đó. Mình, bỏ cuộc rồi. Thật tệ! Mình trở nên lười biếng hơn, mình cũng thu gọn bản thân vào một góc nhỏ. 

Mình ngại việc giao tiếp. Lâu dần, mình trở nên tự ti trong chính những cuộc trò chuyện, bàn luận. Mình không dám nói những điều mình đang nghĩ, đang nói. Tệ hơn, mình bị "nghiện" cảm giác thoải mái do sự buông thả bản thân mang lại. Không có gánh nặng nào cả, cảm giác thật tốt. Mình ghét việc ép bản thân phải cố gắng nhưng mình cũng cảm thấy thật tội lỗi vì bỏ bê khiến mọi thứ trở lên dần lộn xộn. Mình rơi vào những cuộc đấu tranh với chính bản thân mình. Mình mệt rồi.

tuoi_-_tho_3 

Mình không còn nhớ rõ bản thân đã trải qua thời gian ấy như thế nào. Nhưng mình nhớ rằng mình đã cố gắng “kết nối” với ngoài kia bằng một cách thật gượng gạo. Mình từng đọc một bài viết, bài viết đó viết “Nếu em mỉm cười thật nhiều thì em sẽ đón nhận thật nhiều điều tích cực và may mắn đến với bản thân”. 

Mình gom tất cả tích cực và năng lượng trong ngày để giao tiếp, giúp đỡ người khác. Để rồi, đến tối muộn, lúc chỉ có riêng bản thân mình đang đối mặt với những tiêu cực, rắc rối với một “nguồn năng lượng cạn kiệt”. Mình không để lại chút gì cho bản thân mình cả. Thậm chí, mình còn ép bản thân phải thật ưu tú, kể cả trong những việc mình không muốn. Mình sợ người khác chê cười mình vì sự kém cỏi. Nguồn năng lượng tiêu cực ập đến đè bẹp bản thân mình. Mình bật khóc rồi. Bởi vì cảm thấy tội lỗi với chính bản thân mình.   

Và rồi, mình nhận ra rằng mình sẽ không thể tự chữa lành cho bản thân nếu mình cứ dành mọi thứ cho người khác để rồi bản thân bị vứt bỏ bơ vơ. Mình dành cho bản thân nhiều thời gian hơn. Mình bắt đầu thích ở một mình. Mình từ chối đa số các cuộc chơi vì bản thân mình cảm thấy việc này thật mệt mỏi. Mình học những thứ mình thích, mình học vẽ, học thiết kế, . . .Mình đã không còn ép bản thân vào việc phải cố gắng trong những sở đoản của chính mình vì mình biết mình có những điểm mạnh khiến mọi người phải “wow”. Đúng hơn là mình chấp nhận chính bản thân mình. Mình còn nhớ có lần mình đã từng nói với teammate thế này.

“Tớ hơi sợ thuyết trình và tớ có vẻ không giỏi trong việc đó lắm. Cậu có thể phân cho tớ nhiều phần việc kia hơn một chút và cho tớ một đoạn thuyết trình đơn giản hơn không?”

Và rồi mình biết rằng, không phải mỗi mình tự ti về khả năng này khi nghe được câu trả lời từ một trong những bạn thuyết trình giỏi nhất lớp.

- “Tớ cũng sợ lắm. Mỗi lần lên thuyết trình là tay cứ toát hết mồ hôi.”   

Ấy thế là, mình dành cả nửa tiếng giãi bày với bạn, hai đứa cùng kể lể việc thuyết trình trước đám đông đáng sợ ra sao. Hay mỗi lần mình từ chối các cuộc chơi với lớp, mình sẽ vô tình bắt sóng được với những bạn hướng nội như mình. Thế là chúng mình dính lấy nhau. Chúng mình là những con người thích sự yên tĩnh một mình. Mình có đồng minh rồi ấy. Thật tuyệt em nhỉ?

tuoi_-_tho_1

Nên, điều thứ ba mình muốn nói với em là  "Em chẳng cần cố gắng vì gì cả, cố gắng vì bản thân em, vì em muốn. Thế thôi". Mình biết điều ấy thật khó. Đôi lúc, nó là làm đau lòng nhiều người đặt hy vọng vào em. Em cũng có thể thừa nhận em kém cỏi, nhưng sao lại không thể thừa nhận rằng em tốt đẹp. Ít nhất là ở một khía cạnh nào đó. Mình là kiểu người không thích cố gắng đâu vì lòng nhiệt huyết cũng sớm chẳng còn mấy, mình làm vì mình thích. Không thích thì đổi một điều mới khác. Nhưng mình thấy tự hào vì trong lúc đổi đi đổi lại giữa các sở thích, mình lại vô tình học được vài thứ và trở nên đa zi năng.

Có thể, trong mắt người đặt hy vọng vào mình, mình vẫn là một đứa lông bông, cợt nhả, có lớn mà chẳng biết khôn. Nhưng, trong mắt bạn bè mình, mình biết thật nhiều thứ mà các bạn không biết. Mình biết vẽ, biết edit, biết design,...những thứ mà mẹ mình cho là thật vớ vẩn. Thậm chí, mẹ mình mắng mình là lầm lì, ít nói, không biết nói những câu từ tình cảm bao giờ. Nhưng bạn chơi gần với mình đều biết mình ít nói vì mình ưa việc lắng nghe hơn, và thay vì nói ra những câu từ tình cảm khiến mình ngại ngùng, mình thích việc làm cho người khác những thứ mình có thể. 

Cô bạn cấp 3 cùng bàn đã viết cho mình một bức thư vào ngày cuối cấp. Cậu ấy bảo mình tốt bụng lắm, bảo mình mềm mại như một cục kẹo bông gòn và tỏa nắng như hoa hướng dương vậy. Còn về mẹ, thực ra ấy, mẹ mình cũng chỉ muốn tốt cho mình. Mẹ mình sợ mình lầm lì quá sẽ không ai thèm chơi, sẽ ảnh hưởng đến các mối quan hệ. Mẹ sợ mình học vớ vẩn rồi lại bỏ bê học chính, sẽ không tốt cho tương lai. Các vị phụ huynh đều vậy. Mẹ em cũng vậy. Họ chỉ là muốn tốt cho em, nhưng họ lại vô tình không biết được cái gì thực sự tốt cho em. Vậy nên em ơi, đừng giận nhé. Mẹ vẫn yêu chúng ta lắm.

Thế nên, mình vẫn nhắc lại với các bạn nhỏ rằng "Chỉ cần điều đó không ảnh hưởng đến ai, đến em thì em có quyền làm, cũng có quyền bỏ, chỉ mong em luôn hạnh phúc".

Và điều cuối dành cho em là từ mình. Mình muốn nói "Chúc em thật an nhiên và vui vẻ”.

© Mưa của những ngày nắng - blogradio.vn

Xem thêm: Đừng hơn thua tranh cãi với người mình thương | Radio Tâm sự

Mưa của những ngày nắng

Chào cậu, gọi tớ là Ame!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top