Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những nẻo đường có bố

2016-09-11 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Có thể trong một vài khoảnh khắc nào đó của đời người, bạn sẽ ghét cay ghét đắng cái nghèo, cái khó, nhưng sau tất cả, bạn sẽ nhận ra, cuộc sống nghèo khó mà an yên sẽ nâng bước bạn “giàu” lên; bạn sẽ nhận ra, hàng trăm lời yêu thương hoa mĩ không đáng giá bằng cái học hằn đầy hi sinh. Con người ta chỉ nghèo mãi khi lúc nào họ cũng nghĩ mình sẽ mãi nghèo, và người giàu cũng sẽ chẳng thể giàu khi luôn cho rằng mình đã giàu, thật giàu.

***

Nhà tôi nằm sâu trong một con hẻm nhỏ mãi cuối làng, đi sâu chừng vài trăm mét là có thể thấy cái xã bên cạnh qua một con ngòi với bề ngang chỉ tầm một phần tư sông Hồng. Trong khi Diệp Linh chỉ cần xuống xe là có thể đi bộ về nhà, vừa đi vừa đếm từng bước chân cũng chỉ mất năm, mười phút, còn tôi đứng ngóng bố ra đón như hồi bé ngóng quà chợ của mẹ, nhà tôi cách đường xe buýt liên tỉnh những mười ba kilomet. Tôi dường như không dám chớp mắt để chỉ cần bố đến đầu những dãy hàng bán bánh đa kế vệ đường là tôi có thể trông thấy, bởi thật chẳng khó để nhận ra ông.

Bố tôi gầy lắm, suốt những năm tôi còn học cấp ba, lần nào bán lợn ông cũng nhảy lên cân nhưng cái kim ấy cứ chấp chới ở ngưỡng bốn mươi chín, dạo béo nhất cũng chỉ xấp xỉ năm mươi cân, mỗi lần tụt cân là mỗi lần ông lo, ngày mai sức khỏe chẳng còn...

Mỗi lần tôi gọi bố chỉ nghe chưa hết câu: “Bố ơi đón con” là đã dập máy, tôi chẳng biết việc bố tôi “ừ” lấy một tiếng thì sẽ tốn bao nhiêu thời gian, nhưng bố tôi luôn như vậy cho dù tôi có thắc mắc hàng ngàn lần đi chăng nữa. “Bố ơi!...” chỉ cần tôi gọi khẽ vậy thôi cũng đủ để bố dừng xe. Đó là một chiếc xe đặc biệt, ngồi trên đấy, người ta có thể run lên vì hạnh phúc, có thể khóc vì xót xa, cũng có thể cười vì hãnh diện và một người lạ có thể không dám ngồi vì xấu hổ. Đó là một chiếc xe mà phần đầu chằng chịt những băng dính xanh, bố tôi dán vào chỗ vết rạn của đèn, dán sang cả bên cạnh sát đầu lái những miếng rán vụng về nhưng chắc chắn; công-tơ-mét cũng chẳng còn đo nổi đã đi bao nhiêu chặng đường, chị em tôi cho rằng nó đã thấm mệt và muốn nghỉ ngơi; đèn ở phía đuôi xe cũng yếu ớt nên bố tôi đi chậm và hay tuýt còi thật nhiều ở mỗi đoạn đường cua. Mấy chú hàng xóm bảo đó là chiếc xe huyền thoại.

Những nẻo đường có bố

Còn nhớ ngày tôi đi thi đại học, khi ấy là chớm mùa gặt, vẫn chiếc xe ấy, bố tôi chở tôi qua những dải đường làng đầy sỏi và ổ gà. Cái xe rung lên như đang có động đất. Ra đến đường to, bố bắt xe và đưa tôi đi, ông không dám để tôi đi một mình cho dù tôi nói hàng trăm lần con có thể. Cái nắng cuối tháng tám thật chẳng dễ chịu gì, đôi mắt đã dõi theo tôi mười tám mùa mưa, nắng nheo lại bởi hàng ngàn hơi nóng táp vào mặt từ phía lòng đường lúc mặt trời lên trên thiên đỉnh của Hà Nội.

Chị Diệp Linh ra đón bố con tôi, ông mở ví đưa cho tôi năm trăm ngàn, dặn vài chuyện rồi vội vã về ngay. Tôi không hề biết bố chỉ giữ lại đủ tiền xe về. Bố tôi quên mất chuyến xe ban sáng đi mà bắt xe đường cao tốc, chú xe ôm đòi năm nghìn một kilomet nhưng bố đâu còn tiền. Số tiền còn lại trong ví bố chỉ đủ bắt xe buýt Mến Hiếu để về chỗ gửi xe máy lúc sáng. Bố tôi kể với mẹ tôi: “Lúc đấy đói quá, nghĩ bụng hay vào ăn bát phở rồi đi bộ về, nhưng nghĩ đi, nghĩ lại nếu thế mất thêm một tiếng, về còn lợn gà cám bã, lại cả hai đứa con con ở nhà nữa”. Có những khoảnh khắc đau mà không thể khóc cho dù nỗi đau đớn ấy đã lên đến đỉnh điểm nhưng chỉ dám im lặng hoặc thở dài và dằn vặt chính bản thân.

Nhà tôi có bốn chị em gái. Ngày mẹ tôi sinh Út ở trạm y tế xã, tôi thấy mắt bố tôi có chút buồn buồn, trong hộc mắt là cả một sự kìm lén của tiếng thở dài khi nhìn em qua song cửa sổ. Tôi không buồn vì ông như vậy, nhưng tôi buồn vì thành kiến xã hội. Nhớ cái lúc mẹ tôi có bầu bé Út được năm tháng, biết là con gái, nhiều người khuyên bố mẹ tôi bỏ đi cho đỡ vất vả, bố tôi khăng khăng giữ lại, để rồi bé lớn lên đi đâu bố tôi cũng cho đi cùng, nó quấn bố tôi hơn là mẹ.

Những nẻo đường có bố

Có những ngày bố tôi trở về nhà sau bữa cơm trưa, Út nhà tôi cười khúc khích vì mặt bố lấm lem màu si vữa, cái áo bố mặc nặng trĩu như áo giáp sắt, cả cái quần của bố cũng chẳng khá hơn. Chúng tôi lớn lên trong những tháng ngày như thế. Tôi không được học yêu thương từ những câu từ nhung nhớ hay những tháng ngày “đôi chân trần ba dắt con bước dài trên cát trắng, chỉ cho con kia là trời và đây là đất….”, tôi biết yêu thương từ những tháng ngày cơ cực của bố tôi, với đôi vai gầy gánh cả núi, cả sông, cái áo lâu ngày vải xỉn ngay cả khi đang phơi trước gió.

Mùa cấy, bố tôi đi cày thuê bằng chiếc máy cày cũ mua bằng tiền hỗ trợ cho hộ cận nghèo. Khi ấy, ông đã trằn trọc bao nhiêu đêm với câu hỏi có nên vay hay không? Đèn khuya leo lắt, bố nghĩ tôi đã ngủ nên mới dám hỏi mẹ, nếu vay thì đến khi tôi vào đại học sẽ đến ngày phải trả, họa chăng làm ăn chẳng gặp may, biết xoay sở ra sao và cứ thế tôi cắn chặt tay và nức nở khóc. Tôi sợ bố sẽ nghe thấy, sợ cái cuộc sống nặng nề cả về tinh thần sẽ đè nặng lên đôi vai gầy ấy, cứ thế tôi khóc và xây cho chính tôi một điểm tựa mà dù có cả thế giới sụp đổ tôi cũng phải gồng mình mà đi tiếp.

Những nẻo đường có bố

Tôi bước sang năm hai của giảng đường đại học, bố tôi chưa một lần gọi điện hỏi tôi bao giờ về, cũng chưa một lần hỏi tôi dạo này học thế nào, ăn có no không, mùa đông có lạnh không. Lần nào tôi về bố cũng hơi nhíu mày phàn nàn rằng về nhiều tốn tiền tàu xe nhưng chưa lần nào có con gà hay con vịt bố không để dành tới hôm tôi về. Có thể trong một vài khoảnh khắc nào đó của đời người, bạn sẽ ghét cay ghét đắng cái nghèo, cái khó, nhưng sau tất cả, bạn sẽ nhận ra, cuộc sống nghèo khó mà an yên sẽ nâng bước bạn “giầu” lên; bạn sẽ nhận ra, hàng trăm lời yêu thương hoa mĩ không đáng giá bằng cái học hằn đầy hi sinh. Con người ta chỉ nghèo mãi khi lúc nào họ cũng nghĩ mình sẽ mãi nghèo, và người giàu cũng sẽ chẳng thể giàu khi luôn cho rằng mình đã giàu, thật giàu. Cuộc sống của chúng tôi khá hơn đôi chút khi bố tôi chuyển sang nuôi ngựa bạch và gây giống cho lợn. Mẹ tôi không phải đi làm bằng cái xe tám mốt với những ngày đông đạp toát mồ hôi không nổ máy nữa nhưng bố tôi vẫn đi cái xe quấn đầy băng dính xanh với cái xe lôi có con lợn đực ngúng nguẩy đuôi đằng sau, mỗi lần đi qua bọn trẻ con trong ngõ lại hô nhau dẹp đường cho bố tôi trở lợn về. Cái xe ấy vẫn đưa bước tôi về sau mỗi lần đi học xa dài đằng đẵng…

Đời người ai cũng có một chốn để níu trái tim mình với những khoảnh khắc bình yên, với những tháng ngày hạnh phúc. Không ai trên đời có thể dẫn lối bạn, cũng không ai có thể ngăn bước bạn, ấy là nhà, là nơi “để về”. Bố dẫn tôi trưởng thành bằng một điểm tựa yêu thương vững chắc, còn tôi, yêu thương dẫn lối tôi về, tôi để yêu thương dắt tôi qua những nẻo đường có bố.

© Bướng – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top