Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!
2024-10-23 15:10
Tác giả:
Doan Hien
blogradio.vn - Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.
***
Tôi hỏi cậu: “Bây giờ chú còn giận và ghét tôi nữa không?”, cậu ái ngại: không dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà chỉ cố gắng nhìn ra phía trước, một mắt của cậu đã bị sụp sâu vào trong vì bệnh tật hành hạ, với muôn vàn sự ân hận, ray rứt muộn màng… và rồi, cậu đã trả lời tôi bằng cái lắc đầu. Tôi tiếp hỏi: “Vậy giờ chúng ta không giận nhau nữa nhé!?”, cậu liền nắm bàn tay mình chặt lại và giơ ngón cái lên tỏ vẻ nhất trí, đồng ý… Nước mắt cả hai chị em cứ thế giàn giụa chảy. Cậu cầm bàn tay tôi thơm liên tục không ngừng thả, rồi cậu lấy ngón trỏ chỉ vào má cậu ý bảo tôi thơm vào má cậu, tôi liền không một chút ngần ngại làm theo ý cậu. Và rồi, cả hai chị em ôm nhau khóc nức nở. Lúc đó, giữa chúng tôi không còn một chút khoảng cách nào của sự giận hờn và bỗng trở nên gần gũi, thân thiết đến kì lạ. Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qua. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em. Một cảm xúc vui buồn lẫn lộn, xúc động không gì diễn tả được. Dù quá muộn, nhưng đó cũng là một cái kết có hậu - cậu thanh thản và tôi cũng dược an lòng.
Và rồi không ngờ cách sau đó hai ngày, cậu đã ra đi mãi mãi. Dù biết là cậu sẽ đi, nhưng tôi không nghĩ cậu lại đi nhanh đến vậy. Từ giờ tôi sẽ không còn bị cậu rượt đuổi, đòi chém giết nữa, tôi không còn những ngày tháng sống trong nỗi sợ nơm nớp bị cậu dọa giết nữa… Từ giờ, tôi không còn phải nhìn thấy gương mặt hung hăng, ngạo mạn… của cậu nữa… Đáng lẽ ra phải vui mới đúng, nhưng sao tôi lại chả vui tí nào mà ngược lại chỉ thấy buồn đau. Dù bắt đầu gặp nhau không mấy vui vẻ, kết thúc ta hiểu nhau, nhưng rồi cậu đã không thể sống để làm lại cuộc đời. Tôi cảm thấy tiếc - thương cho cậu. Giá như, cậu biết thay đổi mình sớm hơn có lẽ cậu đã không phải chịu đựng nhiều đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn đến như vậy. Có lẽ cậu đã sám hối. Có lẽ cậu đã rất thèm khát được sống và làm người tốt sau khi biết mình mang căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Nhưng, tất cả đã quá muộn. Hy vọng ở thế giới bên kia cậu được làm điều mình ước nguyện và thanh thản, bình yên về với Phật!

Tôi và cậu vốn là chị em dâu của nhau. Từ khi chưa là chị dâu của cậu, tuy gặp nhau không nhiều nhưng tôi cũng rất quý cậu, nhìn ngoài cậu đáng lẽ ra cũng là một người đáng quý. Thế nhưng, khi bắt đầu về với gia đình cậu tôi bỗng nhiên ngỡ ngàng trước con người thật của cậu. Không hiểu sao cậu trở nên nhỏ nhen, ích kỷ, hẹp hòi, hung hăng, vô cớ đố kỵ… đến vậy. Không chỉ là với riêng vợ chồng tôi, mà với người ngoài cậu cũng khiến mích lòng không ít người. Từ ngay khi tôi vừa bước chân về làm chị dâu của cậu không được nhiêu ngày, cậu đã gây ra không biết bao nhiêu mâu thuẫn, sóng gió giữa vợ chồng cậu và vợ chồng anh trai cậu. Vợ chồng chúng tôi không một ngày được sống yên ổn vì cậu. Không khí gia đình chúng ta luôn bị cậu làm cho căng thẳng, rạn nứt, cứ như nước với lửa.
Trước những hành động, việc làm thiếu suy nghĩ của cậu, vợ chồng tôi đều nhường nhịn và bỏ qua cho cậu; thế nhưng cậu hoàn toàn không hiểu chuyện, cứ tiếp tục sai lầm hết lần này đến lần khác. Trong khi nhà chỉ có hai anh em, bố thì qua đời lâu và chỉ còn mỗi mẹ già. Tất cả cũng chỉ xuất phát từ lòng đố kỵ, hẹp hòi, cái chính là vì đồng tiền và lòng tham con người. Tôi nói ra những điều này không phải để trách cứ hay biêu xấu cậu mà là chỉ để người đời có những bài học cho chính mình. Tất cả đã thuộc về quá khứ, những hơn thua đã qua và cậu đã không còn nữa. Tôi không muốn nhắc lại, chỉ là tôi thấy nuối tiếc: Giá như cậu biết nhận ra sai lầm và sửa chữa sớm hơn có lẽ cậu vẫn còn cơ hội được làm người thêm nữa (suy theo luật nhân - quả).
Thật tâm khi cậu còn sống, dù cậu có sai lầm nhưng sâu thẳm trong tim tôi vẫn yêu thương cậu như các em của tôi, hoàn toàn không ghét cậu, không thù hận cậu mà chỉ thấy buồn và thất vọng. Tôi ước biết bao nhiêu là cậu có thể thay đổi dù chỉ là một chút thôi. Tôi luôn bỏ qua và tha thứ cho cậu. Tôi thấy vui khi thấy cậu bỗng trở nên “hiền” lại nhóm nhem. Nhưng không, cái vẻ bề ngoài chỉ là vỏ bọc và rồi cậu lại tính nào tật ấy. Hy vọng lại trở thành thất vọng. Ngay cả khi cậu biết mình mang bệnh, cái gương mặt hung hăng, cái nhìn đáng sợ khi chạm mặt tôi… vẫn khinh kênh nguyên như cũ. Lúc nào cậu cũng xem tôi như một kẻ thù. Tôi lặng lẽ lén nhìn cậu phía sau và khóc thầm vì xót thương cho số phận ngắn ngủi của cậu, vừa buồn cho thái độ của cậu. Bốn mươi tuổi, cuộc đời còn quá trẻ, cái tuổi của một người đàn ông trưởng thành, chín chẳn, ổn định về mọi mặt. Vậy mà, cậu đã từ bỏ cuộc đời để lại người vợ trẻ và hai đứa con đang tuổi lớn. Không biết rồi đây, các cháu sẽ sống ra sao khi không còn bố nữa. Tôi thật lòng thương chúng nhiều lắm!
Biết rằng cuộc đời là cát bụi, trần ai là cõi tạm và ai cũng phải ra đi vào một ngày; biết rằng gặp nhau không thuận… nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mác và xót xa. Tất cả âu cũng là duyên nghiệp - đến để trả nợ cho nhau. Có lẽ kiếp trước tôi đã nợ cậu quá nhiều. Dù sao, tôi cũng rất cảm ơn cậu, cảm ơn cuộc đời đã cho chúng ta được gặp nhau, được là chị em trong một gia đình để chúng ta có những trải nghiệm về nhân sinh quán, những giá trị đích thực và hoàn thiện bản thân khi được làm kiếp người ở cõi này. Từ giờ, cậu sẽ không còn đau khổ nữa. Cầu mong nơi xa kia cậu được an lạc. Nếu có kiếp sau hy vọng cậu sẽ là một người tốt và chúng ta sẽ là chị em tốt của nhau nhé! Tạm biệt cậu!
© Doan Hien - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Duyên Phận Của Chúng Ta Chỉ Nên Đến Đây Thôi | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
Kí ức tuổi thơ
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hoà bình đẹp lắm
Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.
Nhân tướng học công sở: 3 đặc điểm trên gương mặt tiết lộ ai là người dễ thăng chức
Bạn không cần phải là người đẹp nhất, nhưng chỉ cần sở hữu 3 nét tướng này, con đường sự nghiệp của bạn chắc chắn sẽ rộng mở, dễ dàng chạm đến vị trí quản lý, lãnh đạo!
Đừng lựa chọn khi ta không nguyện ý
Thế gian luôn công bằng ở chỗ, ai cũng sẽ có một cơ hội để sống, và sống như thế nào: trọn vẹn cũng được, tương đối cũng chẳng sao, sai lầm đánh mất cơ hội sẽ không ai trách. Chỉ hy vọng một điều, đừng để bản thân sống trong lựa chọn không nguyện ý muốn của chính mình.













