Có những mối quan hệ đang dần lụi tàn
2024-09-05 16:00
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi đã từng không tin, ngờ vực, “nó đẹp vậy mà đâu chỉ vì vài thứ ngoài kia mà khiến nó lụi tàn chớ”. Nhưng giờ tôi tin rồi, nó cứ thế mọc lên những bức tường chắn vô hình chặn đi những âm thanh, ánh sáng giữa những con người với nhau, tạo ra những khoảng lặng vô tình.
***
Tôi nhớ những ngày còn thơ bé, giữa trưa không ngủ, chân trần, đầu không đội mũ, quần đùi, áo phông cùng lũ trẻ trong xóm long rong trên khắp cánh đồng. Tôi nhớ mỗi tối xuống nhà ngoại cùng anh chị chơi đùa vui vẻ, nào là trốn tìm, nào là bịt mắt bắt dê, nào là cá sấu lên bờ... Tôi nhớ những bữa cơm gia đình quây quần, tết nhất sum họp. Tôi nhớ những người bạn thân thời trung học cùng cười đùa, miệng nói không hết chuyện trong giờ giảng, rủ nhau trốn tiết...
Tôi nhớ, họ còn nhớ không?
Thời gian cứ thế trôi nhanh hơn những bước chân thủa đó, tôi đã bước vào cái tuổi nơi những giấc mơ tan vỡ, lứa tuổi 20. Tuổi mà người ta nói là cả một vùng trời thanh xuân tươi đẹp phía trước, chập chững thực hiện giấc mơ còn dang dở. Có quá vội để trưởng thành không, đúng hơn là nếm trải vị đắng của tuổi trưởng thành. Không còn sự ngây thơ, thuần khiết của tuổi mới lớn, không còn cái tình bạn trong sáng tươi đẹp thời cấp ba. Bước vào đây là sự trải đời, là đồng tiền bữa lo bữa ấm, là sự chua xót mỗi khi thông báo đóng học phí. Là những mối quan hệ lợi dụng, đầy toan tính, cũng là lúc những mối quan hệ cũ đang dần lụi tàn.
Có tiếc không? Có chứ, vì nó đẹp mà, đẹp đến mức chỉ còn là vùng ký ức giấu trong góc khuất. Cũng đúng thôi, những mối quan hệ mới sẽ dần thay thế cho các mối quan hệ cũ, nhưng tôi muốn ích kỷ giữ lấy nó một cách trọn vẹn. Người ta nói thời gian và khoảng cách là hai thứ giết chết một một quan hệ. Tôi đã từng không tin, ngờ vực, “nó đẹp vậy mà đâu chỉ vì vài thứ ngoài kia mà khiến nó lụi tàn chớ”. Nhưng giờ tôi tin rồi, nó cứ thế mọc lên những bức tường chắn vô hình chặn đi những âm thanh, ánh sáng giữa những con người với nhau, tạo ra những khoảng lặng vô tình.
Ngôi nhà thủa thơ bé của tôi vẫn còn đó, nhưng sao lại càng trở lên lạ lẫm đến xa lạ. Cái ngôi nhà từng gọi là nơi để trở về đó, cảm giác không còn chỗ dành cho tôi nữa. Tôi đi học xa nhà, thi thoảng được nghỉ về thăm, mỗi lần thấy mấy đứa bạn cùng phòng gọi điện về nhà, nói nhớ nhà, tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao bản thân không có cái cảm giác đấy, nhớ nhà ư? Đó có còn là cái nhà đâu chứ! Nội tôi vất vả một mình nuôi con khôn lớn, tôi cũng rất thương nội, nhưng cái định kiến, quan niệm “trọng nam khinh nữ” vẫn cứ ăn sâu vào tâm trí của những người thủa xưa đó. Ba mẹ tôi cũng dần xuất hiện những tiếng cãi vã, lâu dần âm thanh ấy bao trùm cả ngôi nhà, rạn nứt đến mức không thể cứu vãn. Đứa con lớn đã bước chân ra khỏi cái nhà đó đi về phía ước mơ dang dở, còn đứa em nhỏ ở độ tuổi vô tư, vô lo vô nghĩ, ngày nào cũng sống trong tiếng cãi vã của ba, tiếng khóc của mẹ, ngộp thở đến mức không thoát ra được. Đau lòng không? Có chứ, cái nơi chôn nhau cắt rốn, nơi từng lưu trữ tiếng cười tuổi thơ, chua xót thật chớ. Nói đến đây nước mắt tôi không kiềm được mà cứ tuôn ra, sao lại thành ra như vậy chứ, có đáng không? Chuyện tình đẹp như thơ của ba mẹ tôi cuối cùng cũng đi vào ngõ cụt, hồi kết thúc, vậy lấy đâu ra cái niềm tin về một tình yêu đầy màu sắc tươi đẹp chớ, một mối quan hệ mấy chục năm trời còn lụi tàn mà.

Những đứa trẻ thời đó đã lớn cả rồi, ai cũng có công việc riêng, cũng có mơ ước và hoài bão riêng chật vật bước trên con đường đời. Những người tô thêm màu sắc vào bầu trời tuổi thơ của tôi đã mang vác bóng hình của sự trưởng thành trên vai, trách nhiệm cũng lớn dần lên theo bóng hình đấy. Người lên thành phố học đại học, người lỡ rời quê hương ra xứ người kiếm miếng cơm manh áo,... Đúng vậy, những đứa trẻ đó đã lớn cả rồi. Hồi đó, nắng lên đến đỉnh đầu, chân trần, đầu không đội mũ, quần đùi, áo phông chạy long rong trên khắp cánh đồng. Hoa quả nhà có không ăn, lẻn vào vườn hàng xóm hái mấy quả dâu dại, chiều chiều trốn tìm, ô oan quan, trò chơi dân gian nào mà chưa thử. Bây giờ tất cả chỉ còn là hoài niệm trong mỗi đứa trẻ. Cũng muốn được bé mãi, được rong chơi hồn nhiên, không phiền lo bộn bề, không cơm áo gạo tiền, thế mà cứ lớn dần lớn dần từ thời chập chững tập đi đến chập chững bước vào đời. Bây giờ ngồi lại nói dăm ba câu còn khó, sao mơ đến những trò chơi thủa đấy. Tiếc cho những mối quan hệ tuổi thơ đang lụi tàn.
Những người bạn thân cấp ba đầu tiên của tôi, cùng nắm tay nhau qua ba năm học không ngắn, không dài nhưng có đủ buồn, vui, mặn, ngọt. Ở cái tuổi đấy không còn quá trẻ con để không hiểu đời nữa, cũng chưa bước đến cái tuổi của những đồng tiền và nếm những vị đắng của cuộc đời. Tuổi đấy có ước mơ, hoài bão, vô tư, thanh thuần, đẹp đẽ và cũng rực rỡ như những cây phượng hè về nở rực cả một góc trời. Lên đại học, tôi một mình đi xa thành phố về tỉnh học, thời gian học khác nhau và khoảng cách xa xôi đã khiến chúng tôi cả năm chẳng gặp nhau được mấy lần. Có thân thiết đến mấy mà không gặp gỡ, đi chơi, không còn các câu chuyện phiếm, tin nhắn mess, ig như phủ đầy mạng nhện thì mối quan hệ đó có thể kéo dài bao lâu chứ. Thật tồi tệ, tôi không muốn cứ thế đánh mất tình bạn này. Khi lên đại học bước vào một môi trường rộng lớn hơn, phức tạp hơn, tôi lại càng cảm thấy tiếc. Họ và tôi đều có những người bạn mới, họ bận rộn hơn và dần thay thế tôi bằng những người khác, những lịch hẹn cũng dần khước từ. Một đứa nhạy cảm như tôi lại càng sợ bị bỏ rơi, lại càng không có đủ dũng khí để níu giữ hết những người bạn ấy. Cám dỗ cuộc đời càng đẩy tôi với họ xa hơn. Tình bạn ngày ấy cũng đang dần lụi tàn, cảm nhận được nhưng chẳng thể chạm vào để níu lấy.
Có những mối quan hệ đã từng như thế đó, giờ lại rỗng tuếch như chỉ còn lại chiếc vỏ bọc đang lụi tàn. Càng nhớ đến lại càng dày vò ta bằng những kỉ niệm. Khoảng cách cứ thế xa dần và sự im lặng như lời tạm biệt chẳng thể nói ra.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cái Kết Nào Cho Mối Quan Hệ Không Tên | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






