Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em đã rất thương ngày xưa

2024-08-30 17:45

Tác giả:


blogradio.vn - Bây giờ mỗi lần đi lại trên con đường đó em vẫn còn nguyên cảm giác của ngày xưa, xen lẫn với nhiều bồi hồi và cả một chút nao nức trong lòng, cứ ngỡ như mình lại được trở về với ngày xưa, là một cô nhóc tì như đúng cách gọi của anh hay gọi em ngày đó.

***

Cuối cùng mình cũng gặp lại nhau.

Đó là một ngày vui và là ngày trọng đại nhất cuộc đời mỗi người, đó là ngày anh nên đôi chồng vợ bên cạnh cô ấy, người anh yêu. Người sẽ cùng anh bên anh đi suốt dặm đường trường, người bên anh mãi mãi, người đã gặp anh và yêu thương anh, sau em, nhưng là người mãi mãi của cuộc đời anh.

Hôm đó đúng ra em không đến, vì anh không mời, mà cả anh và em đều biết lý do vì sao, cũng như ngày cưới em thì em cũng đâu mời anh. Chúng ta giống như hai con người đã từng bên nhau suốt một đoạn đường rất dài, từ lúc nhỏ cho đến lúc gần nữa đời người mới xa nhau. Mà ngày vui của người này lại là ngày nặng trĩu của người kia, nên thôi mỗi người tự chôn chặt trong tim vậy.

Em đã đến lễ cưới của anh, em đọc được trong mắt anh sự ngỡ ngàng và có cả bối rối. Em cười và chào anh như hai người bạn từng quen nhau rồi theo mẹ vào bàn tiệc, vì hôm đó ba em không đi được nên em phải chở mẹ đi. Mà mẹ em cũng biết chuyện hai đứa nên đã không đồng ý, mẹ nói để mẹ tự đi nhưng ba em bảo có em chở mẹ đi thì ba mới yên tâm.

Em nhìn anh và cô ấy, thầm chúc cho anh được hạnh phúc trăm năm như mọi người vẫn chúc và chợt nhớ miên man về những ngày xưa của hai đứa mình. Mà cũng từ những ngày xưa đó cả hai gia đình rồi nhiều người khác cứ ngỡ mình sẽ là một đôi và sẽ về chung một nhà, em cũng tin là anh còn nhớ mãi giống như em vậy.

Cái thưở bé tí thật đẹp làm sao, em nhớ lần đầu tiên găp anh khi mình chỉ là những cô nhóc cậu nhóc mới lên năm lên sáu. Ngày đó là ngày gia đình anh dọn về khu phố của gia đình em để sinh sống, mà em nhớ hôm đó là thợ bắt đầu khởi công để xây móng làm nhà, rồi ba mẹ anh có nói chuyện với ba mẹ em về chuyện sẽ làm phiền. Vì nhà anh ở sát nhà em, em đã nhìn chăm chăm vào anh lúc đó và cái ấn tượng của giây phút ban đầu là mãi lưu lại trong em. Lúc đó anh gầy nhom, đôi mắt to sáng cứ long lanh cũng nhìn vào em. Rồi ba mẹ em chở em đi học còn anh đứng lại nhìn theo, em biết vậy vì em có quay lại nhìn khi đã ngồi lên xe rồi.

Sau đó mấy ngày trong một buổi chiều khi em vừa đi học về thì nghe tiếng anh gọi:

- Em tên gì vậy, em đang học lớp một phải không?

Em quay lại và đi lại gần anh hơn.

- Dạ đúng rồi, em tên Thục Đoan, còn anh?

- Anh tên Quốc Trí, anh lớn hơn em một tuổi. Ba mẹ anh đang xin chuyển trường cho anh, không biết nay mai có học chung trường với em không nhưng mình sẽ là bạn của nhau nhé.

Em đồng ý.

Buổi gặp gỡ ban đầu là như vậy, giữa hai đứa con nít mà cả ba mẹ em và ba mẹ anh cũng đang bận rộn với những công việc của người lớn lúc đó nên chẳng ai quan tâm. Mãi sau này khi nhà anh đã xây xong thì ba mẹ mình mới biết mình đã là bạn của nhau mấy tháng rồi. Mà em thấy ai cũng vui vẻ và còn nói hai nhà ở sát nhau thì hai đứa mình là bạn với nhau sẽ tốt, vừa có bạn chơi chung mỗi ngày vừa có bạn để cùng học hỏi lẫn nhau. Là mẹ em nói vậy, vì sau đó anh cũng vào đúng ngôi trường của em luôn.

Ngày xưa đó có một cậu nhóc và một cô nhóc cứ mỗi ngày đều đứng bên hiên nhà này rồi nhìn qua nhà bên kia, có lúc là anh gọi em trước có lúc là em gọi anh trước. Mà hôm nào anh cũng hỏi hôm nay em được mấy điểm cô giáo ra bài tập về nhà có nhiều không, rồi anh còn nói nếu có gì khó chưa hiểu thì cứ hỏi anh anh sẽ giảng lại cho. Em thấy lúc đó anh tuy còn nhỏ mà cách ăn nói và cả dáng vẻ của anh cứ đàng hoàng và chững chạc giống y như người lớn vậy. Nhiều năm sau đó cứ theo thời gian thì nhiều người nói anh già trước tuổi, mà không hiểu sao em lại thấy thích điều đó ở anh.

Ngày xưa đó, mà bây giờ mỗi lần nghĩ lại nhớ lại em đều thấy còn rất thương, cũng giống như em đã rất thương từ ngay những ngày xưa mà em cũng chẳng hề biết, vì lúc đó mình còn nhỏ quá. Em nhớ những chiều tan học là hai đứa cứ cùng chờ nhau rồi mỗi đứa cóc cách trên chiếc xe đạp nho nhỏ đi song song bên nhau từ trường về nhà, mà cũng nhờ có anh học cùng trường và ở sát bên nhà nên ba mẹ em mới mua xe đạp cho em để cùng đi về với anh cho vui. Mẹ em nói hàng xóm láng giềng ở sát nhau trước lạ sau quen, mà có anh đi cùng thì mẹ em yên tâm.

Em và anh cùng lớn lên bên nhau với những ngày xưa thật êm đềm đó, mà cả ba mẹ anh và ba mẹ em cũng thân nhau sau đó luôn. Em nhớ cứ nhà này có món gì hay đi đâu xa về là cũng có quà mang qua cho nhà kia, rồi mỗi chiều cuối tuần là ba anh và ba em hay cùng nhau chơi cờ ở sân nhà. Còn hai đứa mình thì chơi cầu lông, nhưng trò chơi mà cả anh và em cùng thích nhất là chơi vẽ chữ trong giấy. Em nghĩ có lẽ chẳng có đứa con nít nào có trò chơi đó giống mình, mà anh là người nghĩ ra trò đó trước. Anh nói đó là vừa chơi vừa học, vừa thi nhau xem ai vẽ đẹp hơn và cũng là cách để rèn chữ cho đẹp hơn. Ngày đó anh chỉ lớn hơn em một tuổi mà em thấy giống như là cả chục tuổi vậy đó, anh vừa chơi vừa nói cùng em nhiều chuyện, nhờ anh mà em cũng lớn lên cũng tự tin hơn trong mọi việc sau này.

Mình đã lớn lên từ lúc nào, có lẽ là từ những ngày xưa như thế. Cứ mỗi ngày anh với chiếc xe đạp và em cũng với chiếc xe đạp rồi mình bên nhau suốt con đường dài trăm mét từ nhà đến trường và từ trường về nhà, nên trong mắt mọi người mình là một đôi bạn thân rất thân và ai cũng nói mình sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Khi anh vào đại học và em cũng vào đại học, mình giống nhau là cùng học chung trong thành phố chứ không hoc xa nhà. Và tuy chẳng còn chung một trường nữa nhưng mình vẫn cùng chung con đường đi về, và có nhiều lần anh đã chạy qua trường em để chờ em để đón em cùng về.

Ngày xưa đó anh có còn nhớ con đường rợp bóng những giàn hoa giấy nhiều màu sắc tuyệt đẹp không, mà gần như lần nào đi ngang em cũng reo lên trầm trồ và thích thú. Bây giờ mỗi lần đi lại trên con đường đó em vẫn còn nguyên cảm giác của ngày xưa, xen lẫn với nhiều bồi hồi và cả một chút nao nức trong lòng, cứ ngỡ như mình lại được trở về với ngày xưa, là một cô nhóc tì như đúng cách gọi của anh hay gọi em ngày đó. Bây giờ cô nhóc tì năm nào đã là một phụ nữ có gia đình có cả một bé con xinh xinh nữa, không còn những lúc đạp xe dưới những rặng hoa giấy rợp bóng mát đến trong lành và đầy ắp những câu chuyện buồn vui của hai đứa.

Ngày xưa đó là mấy chục năm của hai đứa mình cộng lại, mà chắc cả anh và cả em đều chẳng biết vì sao có một ngày mình bỗng dưng xa nhau. Là anh lên đường cho một chuyến thực tập và gắn bó luôn với công việc ở đó nên mình dần rời xa, hay là anh chưa kịp nói một lời yêu cho trọn vẹn mối tình của hai đứa. Còn em vẫn lặng thầm mỗi ngày nơi con phố nhỏ và cứ ngóng đợi anh quay về.

Có lẽ thời gian là biết rõ nhất là sẽ trả lời được đúng nhất chuyện của hai đứa mình, cũng như em đã gặp và nên duyên với anh ấy, một người đã cho em rất nhiều chân thành và cả yêu thương. Mà ngày bước lên xe hoa em vẫn còn quay lại như cố ngóng chờ bóng hình anh, dù em biết chẳng để làm gì hết vì tất cả đã kết thúc, tất cả đã qua rồi cho những ngày thơ dại hay vui đùa bên nhau. Bây giờ em đã là người khác với những nỗi lo rất đời thường khác, em có quay về cũng chỉ để nghĩ lại và nhớ lại một thời của chúng ta.

Ngày xưa đó đã làm em rất thương, em cũng biết anh vẫn còn nhớ hoài những kỷ niệm của hai đứa mình. Em sẽ cất giữ mãi trong tim và mãi mãi trân trọng giữ gìn, anh nhớ phải thật hạnh phúc đó nhé. Em muốn anh được cười giống như ngày xưa anh đã từng cười, những tiếng cười vô tư trong trẻo cứ hòa vào tiếng cười của em, và cả tiếng của hai chiếc xe đạp cứ róc rách bên nhau.

Ngày xưa đó của một đôi bạn thật thân chẳng còn trên con đường đầy những hoa giấy nữa, chỉ còn lại trong nỗi nhớ của mỗi đứa mà thôi. Rồi cuộc đời sẽ còn bao điều mình chẳng thể nói trước được, em chỉ biết giữ trong tim mình những thơ dại ngọt ngào mà tràn đầy cảm xúc của chung hai đứa.

Ngày xưa đó đã làm em rất thương, còn hôm nay em chỉ biết lặng thầm chúc cho anh được mọi điều như ý. Mình chẳng còn đi chung một con đường chỉ có tâm hồn mình vẫn còn chung với nhau về những ngày xưa thấm đẫm thương yêu.

Em muốn hát tặng anh một chút nhưng chỉ là tự hát trong lòng, bài hát mà ngày xưa khi mình còn bên nhau trên con đường đầy hoa giấy đó thì em vẫn hát và anh vẫn lặng yên nghe.

“Còn rơi mãi trên phím đàn

Còn rơi mãi những tiếng buồn thở than

Đã lâu rồi, nụ cười vắng trên môi

Mưa rơi mưa rơi còn rơi mãi nhớ thương ai

Ướt bờ mi em dài                                                                                    

Chôn đi bao nhiêu kỷ niệm xưa mãi tôn thờ

Cuộc tình còn ước mơ

Ngày xưa đó, ngày xưa ơi, em đã rất thương, và còn thương mãi”.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Rồi Em Sẽ Tìm Thấy Hạnh Phúc Của Riêng Mình | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

back to top