Buồn đau
2024-08-26 12:45
Tác giả: Mộng Như
Cuộc đời này có cái gì vui
Sao thấy chán bao ưu tư lạc lối
Tình kia chắc còn bao rắc rối
Cuộc đời này bỗng thấy bùi ngùi
Ta sẽ đến vị tha và lộng lẫy
Chút ưu tư gửi vào ánh trần gian
Niềm hoang lạc cho mây gió nồng nàn
Ta sẽ đến nồng cháy và che đậy
Bao nỗi buồn có còn những xa xăm
Bao linh hồn về cõi nào buồn tênh
Những ánh mắt và ta còn nghi hoặc
Những đắm say cho lòng còn phản trắc
Dung nhan nào cho uống hồn say mê
Dung nhan nào cho cõi lòng ê chề
Và ta đến và đi như sông núi
Và ta yêu và hận như mây khói
Một nỗi buồn và gợn tiếng ca vui
Một nỗi buồn và gợn gió như thu
Màu sâu sắc in vào hồn bóng tối
Màu trần gian muôn hình muôn vạn lối
Yêu làm chi để rồi phải xa nhau
Yêu làm chi hơi úa chiếm hồn đau
Và ta sẽ yêu và yêu hơn nữa
Ta như mây hoa tàn muôn hình lửa
Gió kia là ngọn gió của trần gian
Gió kia là ngọn gió của hoang tàn
Và mơ ước còn gọi chi ta nữa
Và hồn kia như lòng bao chọn lựa.
© Mộng Như - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mọi Cuộc Gặp Gỡ Trên Đời Đều Có Lý Do | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầy đầu tiên
Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.
Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa
Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.
Anh yêu Đất nước, anh yêu em
Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.
Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+
Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?
Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta
Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.
Mẹ còn trong trái tim con
Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?