Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thói quen "xấu" của Ba

2024-10-01 17:40

Tác giả: Hảo Hảo ( Lượm)


blogradio.vn - Ba luôn mang những điều tốt đẹp nhất cho anh em tôi. Từ những điều giản đơn là trong bữa cơm hễ có thịt là ba lại nhường cho tôi phần nạc, hay đùi cho đến việc lớn lao là bán con bò để lo học phí đại học cho tôi.

***

- Ba ơi! Ba bỏ thuốc lá đi, ba mà hút nữa là ba không sống miết miết với con được đâu đó!

Đó là câu nói khi tôi lên 5 và ý thức được rằng việc hút thuốc không hề có lợi cho sức khoẻ, mỗi lần tôi thấy ba hút lại hét lên. Lúc nhỏ tôi không hề thích điều đó, đúng hơn là dùng từ ghét.

Ba sinh ra vào thời chiến nên ông nội mất khi ba còn trong bụng bà nội. Lúc chào đời thì mấy cô cũng đã lớn và lấy chồng xa. Ba lủi thủi một mình cơm nước chạy vạy khắp nơi để nuôi bà nội. Ba học đến lớp chín thì dang dở. Phần vì không có tiền nộp học, phần thì ba là trụ cột chính trong gia đình. Tôi được nghe kể rằng ba học rất giỏi, giỏi nhất là môn văn. Có lần ba còn đạt giải nhì văn cấp huyện. Chắc đó là giấc mơ còn dang dở mà ba muốn anh em tôi viết trọn vẹn. Tôi hỏi ba từ khi nào ba hút thuốc, nhưng luôn nhận lại là nụ cười của ba. Có lẽ ba cũng chẳng nhớ từ khi nào bản thân lại dùng cái thứ độc hại đó. Cả tuổi thơ tôi đã quen dần với dáng ba mỗi tối khi ngồi dưới mái hiên phì phà điếu thuốc nghi ngút khói. Khi thì nửa đêm ba tỉnh giấc và lấy sấp vở học của anh em tôi để kiểm tra, vừa lật từng trang vở ba vừa hút. Có đêm thấy ba hút hơn nửa gói thuốc chỉ vì mất ngủ. Thi thoảng tôi hỏi:

- Ba ơi! Hút thuốc là hết buồn, hết áp lực hả ba? Ba cấm không cho cả hút mà sao ba hút vậy ba!

Tôi nhớ lần đó anh trai tôi lớp 7, vì bị bạn bè xúi nên anh lấy điếu thuốc đốt dở cho con kỳ nhông hút. Đúng lúc ba đi ngang nhìn thấy. Vậy là bị ba méc má đánh cho một trận tơi tả. Tôi đang nghĩ thì ba nói:

- Không đâu nhóc này! Nó độc lắm, không có bổ béo gì đâu. Vì ba không uống rượu, nhậu nhẹt nên mỗi lần đi làm gặp người này người kia mời cái gì cũng từ chối thì mất lịch sự. Lâu ngày ba hút thành thói quen khó bỏ. Sau này lấy chồng đừng lấy chàng trai hút thuốc nghe hông!

Tôi nghĩ cũng đúng, chưa bao giờ thấy cảnh ba say xỉn hay nhậu nhẹt. Với tôi ba là mẫu mực chuẩn nhất cho người đàn ông của gia đình. Ba luôn mang những điều tốt đẹp nhất cho anh em tôi. Từ những điều giản đơn là trong bữa cơm hễ có thịt là ba lại nhường cho tôi phần nạc, hay đùi cho đến việc lớn lao là bán con bò để lo học phí đại học cho tôi.

Lên đại học tôi xa nhà nên số lần về ngày càng thưa thớt, nhiều thứ để bận tâm hơn, đi học rồi làm thêm nên dường như tôi quên bẵng đi thói quen đó của ba. Cho tới khi ba ra thăm tôi vì lần đó tôi đau phải nhập viện. Nằm trong bệnh viện tôi chợt khóc nấc lên khi thấy dáng vẻ gầy guộc, đôi mắt thâm sâu và cả sự lo lắng và hớt hải của ba. Ba vội ôm tôi vào lòng vỗ về an ủi. Tôi thấy mình như đứa trẻ lên ba vừa được ba dỗ dành. Sau một hồi tôi cũng nín và nuốt ngược nước mắt vào trong nói với ba rằng tôi ổn để ba bớt lo lắng. Tôi cố gắng thuyết phục bác sĩ và cả ba xuất viện sớm. Phần vì chi phí phần vì công việc của ba. Hôm sau, tôi xuất viện và việc đầu tiên tôi làm là chở ba đi ngắm thành phố Huế, đi biển - nơi mà tôi đang sống, rồi sau đó dẫn đi mua cho ba bộ đồ bằng tiền mà tôi làm thêm dành dụm được. Tôi biết chắc chắn ba không chịu nên đã dẫn theo nhỏ bạn cùng phòng thuyết phục ba, cuối cùng ba cũng chịu chọn lấy 1 chiếc quần rẻ nhất trong số đống đồ tôi lựa.

Sức khoẻ tôi dần hồi phục, tôi đi học lại và dặn ba ở trọ đừng đi đâu vì sợ ba đi lạc. Cả buổi học tôi chỉ nôn nao mong cho hết tiết để về chơi với ba vì chiều ba về lại nhà. Tôi bước vào phòng thấy cơm canh sẵn sàng, cái mùi vị bữa cơm nhà hơn nửa năm rồi tôi chưa cảm nhận lại. Ba kêu tôi và nhỏ bạn cất cặp thay đồ rồi ăn cơm. Tôi đứng ngẩn ngơ ở cửa và ước gì giây phút này dừng ở đây mãi. Ba lấy cặp sau lưng tôi rồi vỗ vỗ:

- Không đói hay sao mà đứng im đây? Nhanh lên chứ nguội hết giờ!

Tôi giật mình và nhanh chân vào mâm cơm. Xong bữa cơm tôi chở ba ra bến xe để bắt xe khách về nhà. Dọc đường ba dặn dò tôi đủ thứ nào là ăn đúng giờ, nhớ uống thuốc, rồi cố gắng ngủ sớm, làm thêm thì sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, có gì ấm ức thì gọi về kể ba chứ đừng giấu... Tôi rơm rớm nước mắt như ngày nhỏ mỗi lần ba đi làm xa. Tôi bịn rịn nhưng cũng mạnh mẽ nói với ba rằng con đã khoẻ và tự lo cho bản thân được nên ba yên tâm. Trước lúc lên xe ba ôm nhẹ và thủ thỉ vào tai tôi:

- Ba có để tiền vào trong túi áo khoác xanh của con, về nhớ lấy ra mà mua đồ ăn uống cho mau khoẻ bệnh nghe. Ba còn nhiều tiền lắm nên con yên tâm. Bí mật nghe đừng để má biết!

Tôi vừa chảy nước mắt vừa phì cười vì tôi biết trước giờ tiền ba đều đưa má để lo chuyện gia đình chứ có bao giờ giữ lại làm riêng. Cùng lắm là xin má lại vài chục để mua thuốc hút. Tôi cười hỏi:

- Tiền đâu ba có mà cho con đây?

- Ba bỏ thuốc lá rồi. Đó là tiền mỗi tháng ba mua thuốc lá, giờ bỏ rồi nên dành dụm lại cho con.

Tiếng ba xa dần. Tôi chết lặng đến run người vì sự vô tâm. Ba ngày qua ở với mình ba không hề hút thuốc, ấy vậy mà tôi không hề nhận ra.Tôi muốn khóc thật lớn nhưng có cái gì đó nghẹn ở cổ. Tôi muốn chạy theo con xe để chặn lại và nói với ba rằng con cảm ơn ba rất nhiều. Nhưng tất cả chỉ là sự nghẹn ngào nhìn theo cái vẫy tay xa xa của ba qua khung cửa sổ.

Tôi về đến trọ bằng cách nào tôi không hề hay biết. Chỉ biết việc đầu tiên tôi bước vào phòng là lấy chiếc áo ba nói khi nãy ra để xem. Đúng thật là có tiền và cả bức thư ba viết vội nhét vào túi áo. Mắt tôi nhoè đi, dòng chữ rõ đẹp của ba nhưng tôi không thể nào đọc được. Không đọc được vì nước mắt dàn dụa, không đọc được vì nấc, vì nghẹn, vì hạnh phúc, vì thấy có lỗi với ba. Cái điều mà sau này đoạn lớn lên tôi hiểu rằng ai cũng sẽ có một thói quen nào đó để che lấp đi những góc tối của mình, đối với ba có lẽ là hút thuốc. Cái thói quen mà ngày nhỏ tôi luôn bu theo ba chỉ lảm nhảm câu: “Ba ơi! Ba bỏ thuốc lá đi, ba mà hút nữa là ba không sống miết miết với con được đâu đó!” Ấy vậy mà sau khi tôi hiểu được, chấp nhận được thì ba lại bỏ nó vì chỉ muốn dành dụm cho tôi một số tiền tiêu vặt.

Tôi hiểu rằng: Điều gì cũng có thể từ bỏ nếu sự từ bỏ đó có ý nghĩa. Ba tôi cũng vậy. Chỉ có điều mãi tôi vẫn chưa bao giờ tự tin đứng trước mặt ba và nói:

- Cảm ơn ba đã là ba của con, cảm ơn ba đã giành cho đứa con này tất cả những gì ba có. Và nếu có kiếp sau, con vẫn xin được làm con gái của ba để mua món ăn mà ba thích, dẫn ba má đi chơi, và nói rằng: ba đừng vì con mà thay đổi bất kỳ một thói quen nào nữa ba nhé!

© Hảo Hảo ( Lượm) - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mong Bạn Sẽ Luôn Kiên Cường Với Cuộc Sống Này | Radio Tâm Sự

Hảo Hảo ( Lượm)

Châm ngôn sống : Sống không ngừng nỗ lực và học hỏi để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính bản thân mình trong tương lai chứ không phải bản sao của bất kỳ ai trong nhân loại.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mình hay nhảy việc, bạn đã tìm được công việc phù hợp chưa?

Mình hay nhảy việc, bạn đã tìm được công việc phù hợp chưa?

Đôi lúc mình tự hỏi rằng: là do bản thân mình hay do các yếu tố bên ngoài nhỉ? Nhưng suy cho cùng nếu chính mình thấy không ổn thì chính xác là nó không ổn bởi cuộc sống này là cho mình, vì mình mà.

Càng lớn càng nhận ra mình cô độc

Càng lớn càng nhận ra mình cô độc

Đi ăn một mình không đáng sợ, việc đáng sợ là bạn không thể cảm nhận được vị ngon của đồ ăn mang đến. Đi xem phim một mình không đáng sợ, điều đáng sợ là bạn không tập trung thưởng thức bộ phim một cách trọn vẹn mà chỉ quan tâm đến những cặp đôi xung quanh. Đi du lịch một mình không đáng sợ, điều đáng sợ là bạn chẳng cảm thấy tốt hơn sau những chuyến đi như thế.

Khi một người có 3 kiểu bạn đồng hành này xuất hiện bên cạnh, cuộc sống nhất định không tầm thường: Có được cả 3 càng dễ thành công!

Khi một người có 3 kiểu bạn đồng hành này xuất hiện bên cạnh, cuộc sống nhất định không tầm thường: Có được cả 3 càng dễ thành công!

"Một người có thể đi được bao xa phụ thuộc vào người mà anh ta đồng hành; một người ưu tú đến đâu phụ thuộc vào người anh ta học hỏi; một người thành công như thế nào phụ thuộc vào người anh ta ở cạnh”.

Tôi ước tôi biết hôm nay tôi chết

Tôi ước tôi biết hôm nay tôi chết

“Khát vọng lớn nhất của tuổi trẻ không phải là sống lâu, mà là sống một cuộc đời đầy ý nghĩa.” Hãy nhìn lại xem, bạn có thật sự đang sống không? Bạn có đang bỏ lỡ điều gì không? Hiện thực có khiến bạn hạnh phúc không?

Mùa hè không trở lại

Mùa hè không trở lại

Người ta vẫn hay nói, thế gian này người ta xa nhau bằng những lời người ta không chịu nói, thế nhưng liệu rằng, thời điểm năm mười lăm tuổi ấy khi nói ra, thì đôi bàn tay nhỏ bé của tôi có thể nắm lấy tay cậu hay không?

Những câu chuyện Hòa Bình: Con gà bên Campuchia của bác tôi

Những câu chuyện Hòa Bình: Con gà bên Campuchia của bác tôi

Bác tôi kể lại là, đấy là một trong những bữa ăn ngon nhất cuộc đời. Cái vị ngọt của thịt gà, cộng thêm vị cay mặn từ muối ớt, ăn chung với cơm vắt nó giống như được ăn sơn hào hải vị ở nhà hàng 5 sao.

'Khôn ngoan hơn thuật toán’ - cuốn sách sống còn trong thời đại số

'Khôn ngoan hơn thuật toán’ - cuốn sách sống còn trong thời đại số

“Khôn ngoan hơn thuật toán” là cuốn sách giúp con người “sống sót” bằng cách duy trì thế chủ động và đưa ra quyết định thông minh giữa thế giới dễ bị lệ thuộc vào trí tuệ nhân tạo (AI).

Những người lính thời bình

Những người lính thời bình

“Đời người đẹp nhất là hy sinh Cống hiến tuổi trẻ cho Đất Nước Sống đâu phải để cho riêng mình”

Hãy nhớ rằng, trên đời này bạn là duy nhất

Hãy nhớ rằng, trên đời này bạn là duy nhất

Hãy sống thật với bản thân, theo đuổi đam mê và ước mơ của riêng bạn. Khi bạn sống đúng với chính mình, bạn sẽ thu hút những người cùng chí hướng và tạo ra những mối quan hệ ý nghĩa.

back to top