Ba ơi ba đâu rồi?
2024-09-12 14:00
Tác giả:
SAM
blogradio.vn - Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...
***
Tôi nhìn gia đình cậu mình mà tự thốt lên quá là vô thường...
Có những lời yêu thương nghẹn ngào muốn nói ra nhưng lại ngại ngùng, có đôi khi tự thức quá bình thường. Thốt ra câu nói tuy đơn giản nhưng lại cứ mãi đắn đo, những câu chữ con yêu ba, con thương mẹ mãi nằm sâu trong đáy lòng, tận đáy con tim. Lời yêu thương thì cứ vướng mãi trong thanh quản còn những lời giận dữ, hung hăng thì cứ tuôn ra không một nghĩ suy.
Ba mẹ yêu thương con vô điều kiện, luôn dõi theo con, luôn là hậu phương trìu mến nhưng không cần đáp trả, không cần con phú quý vinh hoa mà dành tặng, ba mẹ chỉ cần con hạnh phúc, nở nụ cười. Ba vui đến mức muốn quay mặt nơi khác để cười lớn để bảo vệ sự mạnh mẽ của mình. Mẹ thì vui đến nỗi cười đỏ cả mắt khi con thốt ra những lời yêu ba yêu mẹ, tặng mẹ nhành hoa hồng hay đưa ba mẹ đi ăn món ăn ngon.
Những hạnh phúc đơn giản, rất dễ thực hiện, rất nhanh không tốn nhiều thời gian của anh chị đâu, đừng để chút ít thời gian hay chút ít tiền ấy anh chị cũng không chi được cho đấng sinh thành của mình. Đừng ngụy biện đến lúc giàu có to lớn, lời hứa đầy tiền, đầy của ăn của để rồi con sẽ về với ba mẹ phụng dưỡng. Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia... Sao anh chị không nghĩ ba mẹ của chúng ta có đủ thời gian, đủ khỏe để nhìn, để hưởng những quả ngọt này.
Ba mẹ già rồi, có tuổi rồi, đã đi qua một quãng thời gian dài của cuộc đời không còn đủ răng để ăn những món giàu sang anh chị mua được, không đủ khỏe mạnh để cùng anh chị du lịch xa nữa, cũng không biết còn đủ khỏe để nhận ra anh chị là ai hay không? Rời vòng tay ba mẹ để trưởng thành không có nghĩa là một đi không liên lạc, không quay mặt lại, một đi không một tin tức. Cuộc sống cố vỗ rì rào vào anh chị, để thử thách anh chị, xem mọi người có một trái tim nóng hay không? Ba mẹ vẫn còn phía sau, ngày nào cũng ngóng trông. Một ngày con bước khỏi nhà là một ngày ba mẹ nhìn về phía cổng nhà chờ đợi, trông chờ chiếc điện thoại hiện lên hình ảnh thân quen... Nhưng không, không, không có gì.
Cả quãng đời của ba mẹ luôn cố gắng ôm ấp con trong chiếc nôi trọn vẹn, sóng có đánh vào, dù có bị xô đẩy ra sao, tấm lưng của ba, thân hình gầy của mẹ luôn là lá chắn chắc chắn cho con cái. Anh chưa bao giờ tự chạy xe chở ba hay mẹ đi khỏi cái sân nhà, khỏi cái nơi không chút nguy hại này. Chị cũng chưa từng bị người này người kia ganh ghét, đố kỵ, anh chị suy nghĩ cả thế giới ai cũng giống như ba mẹ dịu dàng, cuộc sống bên ngoài cũng giống như mái nhà này. Ba mẹ yêu anh chị ấy một cách đáng thương, chỉ vì cho rằng anh chị ấy hiền lắm, dễ bệnh lắm, sợ bị ăn hiếp.
Rồi một ngày, ngày sinh nhật của anh, chiếc bánh kem ba mua về để ở ngăn mát, đợi tối chị đi học về sẽ cùng nhau quây quần. Sáng hôm đó, ba đột ngột đau bụng dữ dội, gia đình chẳng ai đủ tỉnh táo để nhận ra sự nghiêm trọng này. Những viên thuốc giảm đau qua loa là tất cả những gì anh và mẹ anh làm được cho ba. Đau đớn kéo dài, chút sức lực cuối của ba là nói với mẹ: “Bà cho tôi đi viện đi”. Tình hình gấp đến mức nếu chúng ta chạy xe máy ngồi ôm phía sau sẽ nhanh hơn việc gọi một chiếc taxi rồi chờ đợi, dìu nhau xuống 3 tầng lầu, nỗi đau gần như xé ba ra làm từng đoạn. Nhưng anh không biết đi xe máy, mẹ anh cũng vậy. Một tiếng trôi qua, phòng cấp cứu ngay trước mắt, đi đến bệnh viện cách nhà 1km với ngần ấy thời gian, với ngần ấy nỗi đau ba chịu đựng. Sao tự nhiên tôi thấy cơn đau như được nhân lên bội phần. Anh chị lúc ấy vẫn với gương mặt vô tư như cũ đợi ngoài, đèn tắt và cái lắc đầu của bác sĩ như giáng xuống mẹ anh một tảng đá to, gương mặt anh chị vẫn như vậy. Những cuộc điện thoại được tôi gọi đi, đáp lại là những câu thảng thốt hết sức ngạc nhiên.
Đến tận ngày hôm ấy, tôi vẫn tự hỏi, đây có giống chim non vỡ vỏ hay không? Một cuộc sống màu hồng bỗng chốc biến thành vô sắc, ba anh chỉ mới trung niên, thời gian thật quá vô tình. Bây giờ mẹ và anh chị cùng nhau, phải làm sao để bước qua đoạn đường tối trước mắt. Tôi đứng ngoài bóng tối ấy nhưng cũng cảm thấy mịt mù với ngày mai của anh và chị. Đứng trước bức ảnh ba anh tươi cười, ăn mặc gọn gàng nhưng anh chị lại ôm nhau òa khóc, “Ba ơi ba đâu rồi?”
© SAM - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cuộc Đời Chỉ Có Một Lần, Đừng Để Bản Thân Phải Hối Tiếc | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.