“Sau cơn mưa trời lại sáng”
2024-09-10 16:15
Tác giả:
blogradio.vn - Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
***
Năm 30 tuổi, tôi bất ổn lần nữa vì công việc.
Tôi đã xin nghỉ công việc khá lý tưởng vì mâu thuẫn với quản lý. Dù đã dự trù một khoản tiền nhưng chỉ sau 4 tháng, tôi bắt đầu túng quẫn. Lúc này, kiếm việc trở nên nhiêu khê hơn gấp bội.
Tôi không lường trước được rằng, thị trường lao động đã khác nhiều so với thời điểm tôi rải các lá đơn xin việc vào 6 năm trước. Bây giờ, nếu muốn thắng các ứng viên khác, tôi buộc phải có nhiều kỹ năng hơn. Nhưng, buồn thay, tôi đã không tự chuyển đổi, cứ đinh ninh với kinh nghiệm dày dặn như thế, không quá khó để các nhà tuyển dụng chọn mình. Để rồi ngay lúc này đây, mọi thứ đổ ập xuống như cảnh tỉnh. Tôi suy nghĩ quá nông cạn, không có chuyện gì diễn ra như ý muốn cả.
Năm 22 tuổi, tôi từng rơi vào trạng thái bất ổn cũng vì ra trường nhưng chưa tìm được việc. Nhìn bạn bè đồng trang flex chỗ làm, đồng nghiệp, tôi thấy mình vô dụng kinh khủng. Kể cả những người từng học hành rất nhàn hạ. Trong khi, tôi đã có những năm tháng luôn có mặt trong top đầu của lớp.
Tình cảm cũng trục trặc.
Công việc không có, tiền tiết kiệm vơi dần, tình cảm cũng rơi vào bế tắc theo. Tôi bỗng trở nên gắt gỏng vô cớ. Dù bạn trai đã rất nhún nhường nhưng tôi tự thấy bản thân mình quá đáng với anh. Tôi hay giận dỗi, to tiếng với anh không vì lý do gì. Ngay cả khi anh không làm sai thì tôi cũng “vạch lá tìm sâu”. Tôi mệt mỏi, anh cũng chán nản chẳng kém. Mối quan hệ giữa chúng tôi căng thẳng đến mức, anh quyết định cho tôi thời gian để suy nghĩ liệu nên tiếp tục hay dừng lại. Trong khi, chỉ 4 tháng trước đó, chúng tôi hào hứng bàn bạc về đám cưới vì quen nhau cũng đã 7 năm, gia đình hai bên cũng thúc giục sớm về một nhà.
Từ một cô gái lạc quan, yêu đời, lúc nào cũng là hình mẫu cho tụi bạn giờ tôi “lao dốc không phanh”. Mọi thứ trôi tuột khỏi bàn tay, tôi cố gắng tìm kiếm những nơi phù hợp để xin việc vậy mà vẫn không nơi nào nhận. Tôi bắt đầu trốn vào vỏ ốc mình tự tạo ra. Một tuần liền, tôi không ra khỏi nhà. Bạn trai gọi, nhắn tin “cháy máy” tôi cũng không màng. Tôi nhớ đã hét lên: “Cho em ở một mình đi” sau 45 cuộc gọi và đống tin nhắn trên mọi “mặt trận” Facebook, Instagram, Zalo từ anh.
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Tuổi nào cũng dễ chông chênh, qua 30 càng khó khăn gấp vạn lần.
Tôi bật khóc, có lúc thấy hối hận khi đã để bản thân nóng giận mà thiếu suy nghĩ, không kiềm chế trước quản lý, để rồi mất việc. Tìm kiếm công việc ở tuổi 30 này thật sự quá khó khăn rồi.
Tôi thật sự khâm phục những người bắt đầu lại ở mốc 30 tuổi. Đặc biệt, những người còn vướng bận nhà cửa con cái mà đi làm lại càng đáng nể. Nhìn xung quanh, tôi thấy em họ tôi gửi con để làm công việc văn phòng 8 tiếng/ ngày. Nó quần quật từ sáng đến tối, chỉ nghỉ được đúng ngày chủ nhật trong tuần. Tôi cũng từng chứng kiến mẹ tôi đi dạy 2 buổi ngày vẫn tươm tất nhà cửa, con cái. Còn nay, bà đã nghỉ hưu với mức lương đủ để dưỡng già mà không cần tới tôi phải lo toan.
Bản thân tôi chưa chồng chưa con mà còn thấy nhọc nhằn thì làm sao mà họ - những người gánh vác lắm trách nhiệm trên vai lại có sức mạnh, sức chịu đựng phi thường đến vậy. So sánh với họ, tôi thấy mình kém cỏi.
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Vùi mình trong u sầu đúng 1 tuần, tôi quyết định bước ra ngoài. Tôi nhận ra, hà cớ gì mình cứ phải suy nghĩ tiêu cực trong khi mình xứng đáng được chạm tay vào những thứ tốt đẹp. “Sau cơn mưa trời lại sáng” mà có phải không?
Không còn giam mình trong nhà, tôi gửi tin nhắn cho bạn trai: “Chúng mình hẹn hò đi, em xin lỗi vì chuyện đã qua”.
Tôi cũng vừa sửa lại đơn xin việc, nhấn nút gửi đến nhà tuyển dụng mà tôi cảm thấy phù hợp với khả năng nhất. Dù có trượt lần nữa, tôi cũng sẽ tiếp tục nỗ lực. Bởi, để tránh cảm giác chông chênh, tôi hiểu chỉ có chính mình vực dậy mới mong thoát khỏi.
Tôi lên đồ thật xinh đẹp, chạy như bay ra ngoài – nơi anh đứng chờ.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Anh Từng Là Khoảng Trời Bình Yên Em Yêu Nhất | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"
Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”