Tuổi thơ êm đềm bên ông bà ngoại
2024-09-02 19:05
Tác giả:
blogradio.vn - Ông bà ngoại không khác gì ba mẹ đẻ của tôi cả. Hết nuôi ăn đến lo chuyện học hành. Sống với ông bà ngoại, tôi thấy mình là đứa trẻ may mắn.
***
Với tôi, 12 năm sống với ông bà ngoại chính là khoảng thời gian tuyệt vời mà tôi luôn ao ước được một lần quay trở lại trong đời.
Từ năm lên 6, tôi đã sống với ông bà ngoại. Ba mẹ tôi lúc đó chật vật mưu sinh nên không còn cách nào khác. Nhiều cô, cậu bé trạc tuổi tôi có thể sẽ tủi thân lắm khi đấng sinh thành không kề cận. Riêng tôi lại khác. Ngay cả khi ba mẹ có quên ngày sinh nhật, không dự phần nhiều sự kiện đáng nhớ thời cắp sách của tôi thì cũng chẳng nhằm nhò. Với tôi, 12 năm sống với ông bà ngoại chính là khoảng thời gian tuyệt vời mà tôi luôn ao ước được một lần quay trở lại trong đời.
Ông bà ngoại tôi sống rất giản dị, tiết kiệm. Nhất là bà ngoại, người dạy tôi những bài học cuộc sống quý giá. Ông bà ngoại không khác gì ba mẹ đẻ của tôi cả. Hết nuôi ăn đến lo chuyện học hành. Sống với ông bà ngoại, tôi thấy mình là đứa trẻ may mắn. Ông bà ngoại chỉ làm ruộng lúa, trồng đồ hàng bông nhưng nhờ ăn chắc mặc bền nên cũng có của dư của để.
Những năm tháng còn sống với ông bà ngoại, tôi một buổi đi học, một buổi đi ruộng phụ ông bà ngoại. Nói là phụ chứ thực ra, tôi đi chơi là chính. Tôi xắn quần lội qua mương, tát nước, mò cua bắt ốc… Ruộng của ông bà ngoại có cất một cái chòi, xung quanh trồng nào là chuối, điều, mãng cầu… Không phân bón cũng chẳng chăm sóc kĩ gì cho cam mà cây nào cũng tốt. Chơi chán, tôi vặt vài quả chuối, nhặt ít trái điều hay canh me có trái mãng cầu nào vừa chín tới là hái xuống ăn cho đã cơn thèm. Rồi tôi lại thẩn thơ coi người lớn làm các công việc đồng áng.
Cứ như thế, tuổi thơ tôi êm đềm trôi qua. Cho đến khi học cấp 3, tôi không có nhiều thời gian để đi ruộng cùng ông bà ngoại vì phải “dùi mài kinh sử”. Ông bà ngoại cũng dần có tuổi, sức khỏe không còn như trước nên chuyện làm nông canh tác đều giao phó cho các cậu của tôi.
Rồi tôi đậu Đại học, khăn gói hành lý xuống Sài Gòn học 4 năm. Nhớ thương ông bà ngoại nhưng khoảng thời gian đó, tôi không thể về thăm nhiều được.
Ông bà ngoại không bao giờ trách móc đứa cháu gái thân yêu, dù rằng một năm tôi chỉ về thăm một đôi lần. Gặp ai, ông bà ngoại cũng khéo khoe về tôi.
Tốt nghiệp cử nhân, tôi xin được một công việc viết lách rồi cũng lập gia đình với bạn trai 7 năm. Ngày cưới tôi, ông ngoại là người dẫn lễ bên họ nhà gái. Lúc đó, ông đã 75 tuổi nhưng vẫn nói chuyện rất hay. Cả ông bà ngoại cùng đưa tôi về nhà chồng, căn dặn cháu rể đối đãi tốt với tôi vì hơn ai hết, ông bà biết tôi là đứa vụng về, hậu đậu ra sao.
Tôi sinh liên tiếp 2 bé trai, ông bà ngoại lên chức cố trong niềm vui sướng. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa tôi không còn thời gian để tới lui thường xuyên thăm ông bà ngoại. Tôi bị cuốn vào những lo toan mà bất kỳ ai đã kết hôn cũng phải trải qua. Mải mê làm kiếm tiền, chăm chồng con, số lần tôi ghé nhà ông bà ngoại chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
Ngày ông ngoại mất, tôi trở về nhưng không kịp nhìn mặt người ông thân thương lần cuối. Vừa thấy tôi, bà ngoại nức nở nghẹn ngào bảo "ông đi rồi con ơi". Tôi tự trách mình rất nhiều, vì sao đã không sắp xếp thời gian để về thăm khi ông ngoại đổ bệnh. Lúc ông ngoại nằm viện, tôi cũng đã không thể thăm ông. Sự dằn vặt trong tôi đến tận bây giờ vẫn cứ âm ỉ mỗi khi nhớ ông ngoại.
Bà ngoại tôi giờ chỉ có một mình. Sau ngày ông mất, bà ngoại tiều tụy đi nhiều. Mỗi lần tôi về thăm, bà ngoại lại nhắc kỷ niệm với ông ngoại làm mắt tôi cứ cay xè. Những lúc như vậy, tôi chỉ ước giá mà có chiếc túi thần kỳ của Doraemon để được quay ngược thời gian, trở về làm cô cháu gái bé bỏng, được ông bà chăm sóc, yêu thương.
Giờ bà ngoại tôi đã 80, không thể đi xa, lúc nào cũng phải có người cận kề chăm sóc. Nhưng bà ngoại vẫn rất minh mẫn, đặc biệt tình thương bà ngoại dành cho tôi chưa bao giờ phai nhạt. Tôi có thể cảm nhận rất rõ điều đó. Thậm chí, bà ngoại còn hay cho tiền mua quà bánh hai đứa con của tôi, tỉ mẩn ngồi may quần áo cho chúng mặc.
Với tôi, chẳng gì có thể sánh bằng khoảng thời gian vô lo vô nghĩ bên ông bà ngoại.
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”, quả thực tôi cũng chỉ ước muốn như thế!
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Một Ngày Nào Đó Sẽ Có Người Tới Yêu Thương Bạn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi chênh vênh – hành trình đi tìm chính mình
Có những nỗi đau tưởng như không thể chịu nổi, để rồi rất lâu sau tôi mới nhận ra, đó thực chất là một món quà. Gọi là món quà cũng đúng, mà gọi là cái giá của trưởng thành cũng không sai.

Điều em không muốn
Không ai trong chúng ta nói tiếng thương, tiếng yêu, thậm chí chỉ là đôi lời tán tỉnh đối phương. Anh sợ em khổ, sợ em chờ anh. Em biết chứ, em biết anh thương em và em cũng thế, nhưng chẳng qua Tổ Quốc cần anh hơn nên mối tình em đành ngậm ngùi cất sâu vào tim.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 4)
Cô bất giác chảy nước mắt. Số mệnh luôn biết cách trêu đùa cô. Nó cho cô hy vọng, mang anh đến chiếu sáng cuộc đời cô. Rồi dập tắt luôn tức thì. Cô mà còn cố ở cạnh anh thì anh còn khổ sở vì cô. Tốt nhất là tránh mặt.

Trong vòng 1 tháng tới, 3 con giáp có tình tiền đỏ rực, cơn mưa tiền tỷ đổ ào vào nhà, sự nghiệp được đà tiến xa
Tham khảo ngay bài viết dưới đây để biết 3 con giáp có tình tiền đỏ rực, cơn mưa tiền tỷ đổ ào vào nhà, sự nghiệp được đà tiến xa, hạnh phúc mỹ mãn trong vòng 1 tháng tới nhé!

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 3)
Năm nào cũng vậy. Cứ đến ngày thu nắng vàng là anh lại nhớ đến ngày cô đồng ý làm người yêu anh. Anh nhớ đến những kỷ niệm tươi đẹp, tiếc nuối quyết định thời trẻ dại.

Hành trình tình yêu vượt sóng gió
Lê Chinh có những đêm thức trắng, một mình suy nghĩ về những điều không thể thay đổi, những điều anh không thể mang lại cho Thùy Trang. Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Mẹ - người anh hùng trong đời tôi
Dù cuộc sống có vất vả, mẹ chưa từng để tôi cảm nhận được sự mệt mỏi hay khó khăn của bà. Mẹ luôn xuất hiện trước tôi với nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Thiên nhiên tươi đẹp
Tôi nhìn quanh mình một sáng mùa xuân Thiên nhiên quanh tôi như bừng một sức sống Lá xanh hoa hồng hoa trắng và nắng thật tươi Tôi nghe thiên nhiên như rạo rực khẽ nói Chúng tôi nơi đây mang sự sống cho người

Bức thư bỏ lỡ ở tháng năm học trò
Có thể nó chỉ muốn từ biệt tôi hoặc tâm sự gì đó với tôi về quyết định đi hay ở lại của chính nó. Tôi giả vờ như không hiểu ý nó hoặc tôi thật sự đã hiểu sai theo ý rằng nó muốn tỏ tình với tôi và muốn chúng tôi phát triển tình cảm khi lên Đại học.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 2)
Cô xinh xắn, đáng yêu nhiều người theo đuổi nhưng thế nào mà cô đều không thích, mọi thứ anh làm, mọi câu anh nói đều đặc biệt với cô. Anh thấp hơn cô chút nhưng với thái độ đặc biệt tôn trọng, yêu thương chân thành mới là cái cô cần ở một người đàn ông.