Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa thu năm ấy

2024-08-21 14:55

Tác giả: Hảo Hảo ( Lượm)


blogradio.vn - Cả nhà tôi nghêu ngao hát bài “Cho con”: ba sẽ là cánh chim, cho con bay thật xa…. Khoảnh khắc và lời bài hát đó tôi dùng cả đời để ghi nhớ, cả đời để hiểu hết cũng không biết sự hy sinh và vất vả của ba. Ba luôn dành phần ngon nhất, khoảnh khắc tuyệt vời nhất cho anh em tôi, cho chúng tôi một môi trường mà dù có nghèo cũng không thua bè bạn.

***

Chúng ta thường đi tìm hạnh phúc xa xôi nhưng chúng ta có cả dải ngân hà bên cạnh. Cha - là dải ngân hà, là chân dung người mà con dành cả thanh xuân để đi tìm.

Gia đình tôi là gia đình truyền thống, ba thế hệ sống chung, má và nội vốn không hợp lại có cả ngoại. Sự hỗn độn nhân đôi khi nhà hay tin má mang bầu em gái, nhận tin này không biết nên vui hay buồn. Tôi và anh cả thì reo hò vui mừng. Nhưng ngược lại là đôi mắt nặng trĩu tâm sự của ba, không khí tĩnh lặng bao trùm lấy căn nhà tranh lụp sụp, bỗng nội cất giọng:

- Nhà cái ăn chưa đủ, ruộng không có người lấy nước mà đẻ với chửa cái gì!

Ngoại sau nhà bước vào nói:

- Bầu cũng bầu rồi, nhà mới hai đứa, chỉ là hơi cực nhưng dù sao cũng đông con hơn đông của, đẻ đi con, có khó quá thì má lo phụ.

Má nghe tới đây thì rơm rớm nước mắt còn ba thì mắt đỏ hoe. Lúc này tôi cũng chỉ cảm thấy thế giới người lớn sao mà phức tạp quá. Tôi biết mình cũng là một đứa trẻ khó nuôi, từ nhỏ hay đau bệnh, ba má phải chạy vạy khắp nơi để thuốc thang, mùng một tết còn phải bế tôi đi bệnh viện từ tờ mờ sáng, thì đứa em bé nhỏ này của tôi có được chào đón. Tôi và anh quay sang đặt niềm tin vào ba, nhưng má nói:

- Giờ tính sao đây? Thôi để tui đi phá nghe?

Đứa trẻ 5 tuổi như tôi cũng chẳng hiểu được “phá” là gì chỉ thấy nước mắt khẽ lăn trên gương mặt chau mày của ba, có vẻ đó là từ không mấy tốt đẹp. Ba quay người ra sau lấy tay vội lau đi giọt nước mắt, chắc vì không muốn để hai anh em tôi thấy. Ba im lặng thở dài rồi lên tiếng:

- Đừng. Má nó ơi, nó là giọt máu của mình, tui cũng mong nhà có ba đứa cho vui, hai anh em nó thì hơi ít. Tui biết bà lo nhưng để tui ráng, thời gian tới kiếm việc làm thêm dành dụm ít tiền.

Tưởng vậy là xong nhưng má nhất quyết bỏ em:

- Giờ đẻ rồi ai làm? Ruộng thì cỏ lên, nội chăm cháu còn không được, ông nuôi đẻ rồi ai đi làm kiếm tiền lo ăn học cho hai đứa nhỏ? Thôi! Phá đi, chờ ổn định rồi đẻ thêm đứa nữa vẫn được!

Nghe đến đây tôi hiểu vấn đề. Tôi và anh lay tay má mày nheo:

- Má ơi con muốn có em, con hứa sẽ nhường phần cơm, phần ăn cho em, má để em ra chơi chung với hai anh em con nghe, con hứa là con với cả giữ em cho ba má đi làm, đi mà má!

Má im lặng đứng dậy đi ra ngoài vườn. Ba cũng đứng dậy đi lên nhà trên. Tôi biết rằng ba cũng rất mong chờ đứa nhỏ này vì có lần tôi với cả lén đọc nhật ký của ba, ba hy vọng sau này một vợ ba con bình yên với ba vậy là đủ, chỉ là đứa bé này đến chưa đúng lúc.

Từ nhỏ tôi đã rất bám ba nên chỉ cần ba nhíu mày tôi đã hiểu được cảm xúc của ba. Vậy mà, đây là lần đầu tiên tôi thấy ba khóc. Ba luôn cố gắng vì gia đình, nhưng sức khoẻ ba không mấy tốt nên nhà cứ mãi chật vật đến tận bấy giờ. Sau bữa đó ba lại đi làm xa, trước lúc đi ba dặn má:

- Chuyến này tui với ông bạn vào rừng, ổng có kinh nghiệm lâu năm nên thường kiếm được gỗ quý. Má bây ở nhà cố gắng cơm nước, hứa với tui đừng phá thai nghe, tui cố kiếm ít về để cơm gạo học hành cho hai đứa, nhớ nghen!

Ba quay sang dặn hai anh em ở nhà nhớ nghe lời má, đừng làm má giận. Rồi gửi gắm má cho ngoại, nhờ ngoại ngó chừng đừng để má bỏ em. Bóng lưng ba dần khuất sau hàng rào dâm bụt mà tôi sụt sùi vì không biết khi nào ba mới về lại.

Hơn 10 ngày trôi qua, ba vẫn chưa về. Ở nhà má vài lần định đi phá nhưng bị ngoại cản, còn nội thì cứ kiếm chuyện nói bóng nói gió làm má thêm buồn.Trung thu đến, mấy đứa nhỏ trong xóm khoe lồng đèn, đồ chơi còn tôi chỉ ngồi co ro một góc trông ngóng. Anh biết tôi buồn nên dỗ tôi bằng cách tự làm cho tôi cái lồng đèn. Tôi nhận chiếc lồng đèn nhưng trong lòng muốn có cái giống của đứa bạn. Đã hơn 6 rưỡi vẫn chưa thấy ba về. Bởi vì trong tiềm thức tôi là trung thu năm nào ba cũng luôn có kẹo bánh cho anh em tôi. Vậy mà năm nay ngay cả bữa cơm có tí thịt cũng khó khăn nữa chứ đừng nói là bánh kẹo. Tôi lủi thủi vào trong nhà, bỗng tiếng anh reo lên:

- Hoan hô, ba về rồi, ba về rồi!

Trời mưa lất phất, tôi nghe ba về thì vội chạy từ nhà dưới lên để ôm chầm lấy ba nhanh nhất có thể. Tôi nhớ như in dáng hình ba lúc đó, mặt mũi ba ướt nhẹp, bộ đồ cũ đã ra màu cà phê sữa, đôi giày bộ đội đã rách đế để lộ gót chân ba, ba vội dắt con xe đạp cũ cất gọn vào gốc cây vú sữa trước nhà, trên chiếc xe đạp thồ còn có hai túi nilon treo tòn ten món đồ gì đó. Tôi nhảy phóc lên hôn ba mà nước mắt giàn dụa như chỉ chờ chực tới giây phút này. Một tay ba ẵm tôi tay còn lại ôm anh vào lòng rồi thỏ thẻ:

- Ba xin lỗi vì để hai anh em đợi lâu, coi ba đem gì về cho hai đứa nè?

Tôi vội tụt xuống khỏi ba lau đi nước mắt và nhảy cẫng lên vì chiếc lồng đèn hình con bướm đang trên tay ba. Vừa khóc đó rồi lại cười đó, mọi cảm xúc như muốn vỡ oà vì những ngày ba vắng nhà tôi vừa nhớ, vừa sợ vì chữ nghèo mà má nghĩ quẩn, tôi khóc to hơn và khóc nấc lên như cả thế giới đang mắc nợ mình. Vẫn tông giọng trầm trầm của ba cất lên xoá tan đi tất cả nỗi tủi hờn trong tôi:

- Hai anh em chờ ba tắm rửa rồi ba chở đi coi múa lân nghe!

Nghe đến đây là anh em tôi vừa lau nước mắt, nước mũi chạy đi khoe khắp xóm, còn ba thì vội quay ra xe đem đồ vào trong nhà đưa cho má. Tối hôm đó tôi háo hức vô cùng. Ba chở má với cả ngồi yên sau xe, còn tôi thì ngồi trên thanh sắt gác ngang phía trước. Cái cảm giác rõ ê mông lại còn đau nhưng chả hiểu sao tôi có thể tưng tưng vừa hát vừa nhún. Ngồi trên thanh sắt mà cứ ngỡ ngồi trên chăn bông. Cả nhà tôi nghêu ngao hát bài “Cho con”: ba sẽ là cánh chim, cho con bay thật xa…. Khoảnh khắc và lời bài hát đó tôi dùng cả đời để ghi nhớ, cả đời để hiểu hết cũng không biết sự hy sinh và vất vả của ba. Ba luôn dành phần ngon nhất, khoảnh khắc tuyệt vời nhất cho anh em tôi, cho chúng tôi một môi trường mà dù có nghèo cũng không thua bè bạn. Điều ba chưa nói: ba sợ tuổi thơ chúng tôi sẽ để lại vết sẹo trong tâm hồn mà không thể chữa lành đó là sự thiếu đi hình bóng cha trong hành trình cùng con trưởng thành. Vì ba chính là người trưởng thành cùng vết sẹo đó.

Trong muôn ngàn hình ảnh tuổi thơ, “Cha” là bức chân dung mà người con muốn khắc hoạ mãi trong tiềm thức. Hiện tại hay cả tương lai, dù bộ nhớ con có đầy đi chăng nữa thì dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của ba, giọt nước mắt của sự bất lực và cả nụ cười nuông chiều khi thấy anh em con vui vì được nhận quà sẽ mãi là kỷ niệm vô giá. Con có thể hãnh diện và tự hào khoe với cả thế giới rằng: “Tôi có một người ba, một người bạn, một người tri kỷ tuyệt vời đồng hành cùng tôi từ thời tấm bé cho đến khi tôi rời xa nhân thế này”.

Tôi hy vọng rằng bạn cũng vậy! luôn hãnh diện và tự hào vì sự hiện diện của ba trong đời.

© Hảo Hảo ( Lượm) - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mọi Cuộc Gặp Gỡ Trên Đời Đều Có Lý Do | Radio Tâm Sự

Hảo Hảo ( Lượm)

Châm ngôn sống : Sống không ngừng nỗ lực và học hỏi để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính bản thân mình trong tương lai chứ không phải bản sao của bất kỳ ai trong nhân loại.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

back to top