Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa thu năm ấy

2024-08-21 14:55

Tác giả: Hảo Hảo ( Lượm)


blogradio.vn - Cả nhà tôi nghêu ngao hát bài “Cho con”: ba sẽ là cánh chim, cho con bay thật xa…. Khoảnh khắc và lời bài hát đó tôi dùng cả đời để ghi nhớ, cả đời để hiểu hết cũng không biết sự hy sinh và vất vả của ba. Ba luôn dành phần ngon nhất, khoảnh khắc tuyệt vời nhất cho anh em tôi, cho chúng tôi một môi trường mà dù có nghèo cũng không thua bè bạn.

***

Chúng ta thường đi tìm hạnh phúc xa xôi nhưng chúng ta có cả dải ngân hà bên cạnh. Cha - là dải ngân hà, là chân dung người mà con dành cả thanh xuân để đi tìm.

Gia đình tôi là gia đình truyền thống, ba thế hệ sống chung, má và nội vốn không hợp lại có cả ngoại. Sự hỗn độn nhân đôi khi nhà hay tin má mang bầu em gái, nhận tin này không biết nên vui hay buồn. Tôi và anh cả thì reo hò vui mừng. Nhưng ngược lại là đôi mắt nặng trĩu tâm sự của ba, không khí tĩnh lặng bao trùm lấy căn nhà tranh lụp sụp, bỗng nội cất giọng:

- Nhà cái ăn chưa đủ, ruộng không có người lấy nước mà đẻ với chửa cái gì!

Ngoại sau nhà bước vào nói:

- Bầu cũng bầu rồi, nhà mới hai đứa, chỉ là hơi cực nhưng dù sao cũng đông con hơn đông của, đẻ đi con, có khó quá thì má lo phụ.

Má nghe tới đây thì rơm rớm nước mắt còn ba thì mắt đỏ hoe. Lúc này tôi cũng chỉ cảm thấy thế giới người lớn sao mà phức tạp quá. Tôi biết mình cũng là một đứa trẻ khó nuôi, từ nhỏ hay đau bệnh, ba má phải chạy vạy khắp nơi để thuốc thang, mùng một tết còn phải bế tôi đi bệnh viện từ tờ mờ sáng, thì đứa em bé nhỏ này của tôi có được chào đón. Tôi và anh quay sang đặt niềm tin vào ba, nhưng má nói:

- Giờ tính sao đây? Thôi để tui đi phá nghe?

Đứa trẻ 5 tuổi như tôi cũng chẳng hiểu được “phá” là gì chỉ thấy nước mắt khẽ lăn trên gương mặt chau mày của ba, có vẻ đó là từ không mấy tốt đẹp. Ba quay người ra sau lấy tay vội lau đi giọt nước mắt, chắc vì không muốn để hai anh em tôi thấy. Ba im lặng thở dài rồi lên tiếng:

- Đừng. Má nó ơi, nó là giọt máu của mình, tui cũng mong nhà có ba đứa cho vui, hai anh em nó thì hơi ít. Tui biết bà lo nhưng để tui ráng, thời gian tới kiếm việc làm thêm dành dụm ít tiền.

Tưởng vậy là xong nhưng má nhất quyết bỏ em:

- Giờ đẻ rồi ai làm? Ruộng thì cỏ lên, nội chăm cháu còn không được, ông nuôi đẻ rồi ai đi làm kiếm tiền lo ăn học cho hai đứa nhỏ? Thôi! Phá đi, chờ ổn định rồi đẻ thêm đứa nữa vẫn được!

Nghe đến đây tôi hiểu vấn đề. Tôi và anh lay tay má mày nheo:

- Má ơi con muốn có em, con hứa sẽ nhường phần cơm, phần ăn cho em, má để em ra chơi chung với hai anh em con nghe, con hứa là con với cả giữ em cho ba má đi làm, đi mà má!

Má im lặng đứng dậy đi ra ngoài vườn. Ba cũng đứng dậy đi lên nhà trên. Tôi biết rằng ba cũng rất mong chờ đứa nhỏ này vì có lần tôi với cả lén đọc nhật ký của ba, ba hy vọng sau này một vợ ba con bình yên với ba vậy là đủ, chỉ là đứa bé này đến chưa đúng lúc.

Từ nhỏ tôi đã rất bám ba nên chỉ cần ba nhíu mày tôi đã hiểu được cảm xúc của ba. Vậy mà, đây là lần đầu tiên tôi thấy ba khóc. Ba luôn cố gắng vì gia đình, nhưng sức khoẻ ba không mấy tốt nên nhà cứ mãi chật vật đến tận bấy giờ. Sau bữa đó ba lại đi làm xa, trước lúc đi ba dặn má:

- Chuyến này tui với ông bạn vào rừng, ổng có kinh nghiệm lâu năm nên thường kiếm được gỗ quý. Má bây ở nhà cố gắng cơm nước, hứa với tui đừng phá thai nghe, tui cố kiếm ít về để cơm gạo học hành cho hai đứa, nhớ nghen!

Ba quay sang dặn hai anh em ở nhà nhớ nghe lời má, đừng làm má giận. Rồi gửi gắm má cho ngoại, nhờ ngoại ngó chừng đừng để má bỏ em. Bóng lưng ba dần khuất sau hàng rào dâm bụt mà tôi sụt sùi vì không biết khi nào ba mới về lại.

Hơn 10 ngày trôi qua, ba vẫn chưa về. Ở nhà má vài lần định đi phá nhưng bị ngoại cản, còn nội thì cứ kiếm chuyện nói bóng nói gió làm má thêm buồn.Trung thu đến, mấy đứa nhỏ trong xóm khoe lồng đèn, đồ chơi còn tôi chỉ ngồi co ro một góc trông ngóng. Anh biết tôi buồn nên dỗ tôi bằng cách tự làm cho tôi cái lồng đèn. Tôi nhận chiếc lồng đèn nhưng trong lòng muốn có cái giống của đứa bạn. Đã hơn 6 rưỡi vẫn chưa thấy ba về. Bởi vì trong tiềm thức tôi là trung thu năm nào ba cũng luôn có kẹo bánh cho anh em tôi. Vậy mà năm nay ngay cả bữa cơm có tí thịt cũng khó khăn nữa chứ đừng nói là bánh kẹo. Tôi lủi thủi vào trong nhà, bỗng tiếng anh reo lên:

- Hoan hô, ba về rồi, ba về rồi!

Trời mưa lất phất, tôi nghe ba về thì vội chạy từ nhà dưới lên để ôm chầm lấy ba nhanh nhất có thể. Tôi nhớ như in dáng hình ba lúc đó, mặt mũi ba ướt nhẹp, bộ đồ cũ đã ra màu cà phê sữa, đôi giày bộ đội đã rách đế để lộ gót chân ba, ba vội dắt con xe đạp cũ cất gọn vào gốc cây vú sữa trước nhà, trên chiếc xe đạp thồ còn có hai túi nilon treo tòn ten món đồ gì đó. Tôi nhảy phóc lên hôn ba mà nước mắt giàn dụa như chỉ chờ chực tới giây phút này. Một tay ba ẵm tôi tay còn lại ôm anh vào lòng rồi thỏ thẻ:

- Ba xin lỗi vì để hai anh em đợi lâu, coi ba đem gì về cho hai đứa nè?

Tôi vội tụt xuống khỏi ba lau đi nước mắt và nhảy cẫng lên vì chiếc lồng đèn hình con bướm đang trên tay ba. Vừa khóc đó rồi lại cười đó, mọi cảm xúc như muốn vỡ oà vì những ngày ba vắng nhà tôi vừa nhớ, vừa sợ vì chữ nghèo mà má nghĩ quẩn, tôi khóc to hơn và khóc nấc lên như cả thế giới đang mắc nợ mình. Vẫn tông giọng trầm trầm của ba cất lên xoá tan đi tất cả nỗi tủi hờn trong tôi:

- Hai anh em chờ ba tắm rửa rồi ba chở đi coi múa lân nghe!

Nghe đến đây là anh em tôi vừa lau nước mắt, nước mũi chạy đi khoe khắp xóm, còn ba thì vội quay ra xe đem đồ vào trong nhà đưa cho má. Tối hôm đó tôi háo hức vô cùng. Ba chở má với cả ngồi yên sau xe, còn tôi thì ngồi trên thanh sắt gác ngang phía trước. Cái cảm giác rõ ê mông lại còn đau nhưng chả hiểu sao tôi có thể tưng tưng vừa hát vừa nhún. Ngồi trên thanh sắt mà cứ ngỡ ngồi trên chăn bông. Cả nhà tôi nghêu ngao hát bài “Cho con”: ba sẽ là cánh chim, cho con bay thật xa…. Khoảnh khắc và lời bài hát đó tôi dùng cả đời để ghi nhớ, cả đời để hiểu hết cũng không biết sự hy sinh và vất vả của ba. Ba luôn dành phần ngon nhất, khoảnh khắc tuyệt vời nhất cho anh em tôi, cho chúng tôi một môi trường mà dù có nghèo cũng không thua bè bạn. Điều ba chưa nói: ba sợ tuổi thơ chúng tôi sẽ để lại vết sẹo trong tâm hồn mà không thể chữa lành đó là sự thiếu đi hình bóng cha trong hành trình cùng con trưởng thành. Vì ba chính là người trưởng thành cùng vết sẹo đó.

Trong muôn ngàn hình ảnh tuổi thơ, “Cha” là bức chân dung mà người con muốn khắc hoạ mãi trong tiềm thức. Hiện tại hay cả tương lai, dù bộ nhớ con có đầy đi chăng nữa thì dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của ba, giọt nước mắt của sự bất lực và cả nụ cười nuông chiều khi thấy anh em con vui vì được nhận quà sẽ mãi là kỷ niệm vô giá. Con có thể hãnh diện và tự hào khoe với cả thế giới rằng: “Tôi có một người ba, một người bạn, một người tri kỷ tuyệt vời đồng hành cùng tôi từ thời tấm bé cho đến khi tôi rời xa nhân thế này”.

Tôi hy vọng rằng bạn cũng vậy! luôn hãnh diện và tự hào vì sự hiện diện của ba trong đời.

© Hảo Hảo ( Lượm) - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mọi Cuộc Gặp Gỡ Trên Đời Đều Có Lý Do | Radio Tâm Sự

Hảo Hảo ( Lượm)

Châm ngôn sống : Sống không ngừng nỗ lực và học hỏi để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính bản thân mình trong tương lai chứ không phải bản sao của bất kỳ ai trong nhân loại.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

back to top