Mùa hè trong lòng cô gái nhỏ
2024-10-31 18:45
Tác giả: Cỏ mùa thu
blogradio.vn - Những năm đó trong kí ức, thiếu thốn đủ thứ, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy bản thân khổ, đến tận bây giờ đó luôn là những ngày tháng đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
***
Chẳng còn nhớ những năm ấy là lúc bản thân đã bao tuổi, chỉ nhớ rằng mùa hè chính là mùa mà chúng tôi ao ước nhất. Phượng rợp đỏ cả sân trường, những con đường trong xóm cũng đầy màu phượng rơi, ký ức về mùa hè, về những năm tháng học trò sao thiếu được màu đỏ ấy, đến tận bây giờ mỗi lần nhìn những bông hoa phượng nở vẫn vẹn nguyên cảm xúc bồi hồi, nao nao của những năm tháng đó.
Mùa hè ở một vùng quê nghèo như chúng tôi, mất điện là hầu như ngày nào cũng có, với cái thời tiết nóng cắt da cắt thịt mà mất điện thì chịu sao nổi. Mấy chị em theo chân ba đem chiếu, đem võng ra ngoài vườn tìm bóng cây mát và nghỉ trưa, nói là ngủ trưa chứ thực ra có lẽ ba mẹ mới cần phải ngủ chứ chúng tôi đâu có biết ngủ trưa là gì, hái hoa chơi đồ hàng, nghe ba bày vài trò chơi gì đó rồi cứ thế mà làm theo, có lúc buổi trưa chính là lúc đi rình mò hái trộm quả chín của nhà hàng xóm. Ra vườn rồi bầy sâu đâu có chịu tha cho, đêm về ngứa ngáy cả người. Những đứa trẻ nông thôn như chúng tôi nghỉ hè đứa nào cũng đen nhẻm, tay chân đầy những vết côn trùng cắn và đủ thứ lá cây cọ xước vào. Da đứa nào độc còn lên mủ khắp người, nhưng nào đâu có đứa nào sợ, thời ngây ngô cũng chẳng đứa nào sợ xấu.
Nhớ nhất là những đêm hè oi bức, điện mất có lẽ từ chiều, cả nhà ăn cơm trong ánh đèn dầu le lói, sau đó đem ghế ra sân chờ từng cơn gió thổi qua, nghe ba mẹ và bà nội kể đủ thứ chuyện trên đời. Vẫn nhớ rằng bản thân lúc đó rất thích ngắm sao, cứ nhìn lên và tưởng tượng đủ thứ, ba giới thiệu cho vài vì Sao mai, Sao hôm, vậy mà từng có ước mơ trở thành nhà thiên văn học. Mỗi lần có điện đứa nào phát hiện ra trước là réo to: yeah có điện rồi, cả xóm ai cũng nghe thấy hết. Có đêm chờ đến khuya cả nhà phải vào ngủ nhưng điện vẫn không có, bà nội phải quạt tay cho mới chịu nằm yên ngủ. Những năm đó trong kí ức, thiếu thốn đủ thứ, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy bản thân khổ, đến tận bây giờ đó luôn là những ngày tháng đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Ở quê, mùa hè là mùa lúa chín vàng óng ả, mùi rạ thơm phức, gặt lúa, túa lúa, phơi lúa là kỉ niệm chắc có lẽ khó phai mờ. Nhớ năm đó ba mẹ đi vắng, tôi và em trai không biết bằng suy nghĩ thiên tài nào đó lần đầu tiên đem lúa ra đường quốc lộ phơi. Mới đổ ra được mấy bao thì chú công an xã chạy xe trên đường thấy nhắc nhở dẹp gọn vào, phơi ở đây dễ tại nạn xe cộ, và thế là hai đứa phải hốt vào bao. Hốt từng nào là miệng rên rỉ từng đó: Sao họ phơi được mà mình không được, dù biết là mình sai nhưng vẫn thấy ấm ức vô cùng. Hồi đó mẹ vừa đi dạy, vừa phải làm lúa, vẫn nhớ trong kí ức mẹ mặc bộ áo quần rộng thùng thình, bưng từng thúng lúa sấy trước quạt, để thu được hạt lúa chắc, còn hạt lép thì mang bỏ hoặc cho gà ăn…
Gần nhà có con sông nhỏ, hè năm nào cũng kéo nhau cả lũ xuống tập bơi, nói chung thì mình cũng không hẳn là tập bơi, chỉ đứng cho ướt người vậy thôi chứ sợ bà nội la lắm. Dù tuổi thơ ở quê nhưng trong mắt bạn bè tôi vẫn là một nàng tiểu thư chính hiệu nhé, ba mẹ làm giáo viên, chỉ lo ăn và học. Ừ thì tôi cũng chưa bao giờ phủ nhận về chuyện đó, tôi tự hào, nhưng mà tôi là một đứa khá là thân thiện, bạn bè chơi gì tôi cũng chơi đó, làm gì tôi cũng làm theo, nhưng chúng nó làm thật còn tôi thì ‘làm chơi”. Vậy nên trong kí ức của nhiều người tuổi thơ có thể là cái gì đó vất vả gian truân, còn tuổi thơ của tôi lúc nào cũng đầy ngọt ngào và đủ trải nghiệm, luôn được nâng niu và yêu thương, tôi không có quá nhiều mong cầu nên cũng chẳng bao giờ thấy thua thiệt so với bạn bè. Tôi từng nghe nói, những kẻ có tuổi thơ hạnh phúc thì dùng cả tuổi thơ ấp ôm cả cuộc đời, những kẻ có tuổi thơ bất hạnh thì dùng cả cuộc đời quên đi tuổi thơ, tôi chắc chắn là dạng người thứ nhất rồi.
© Cỏ mùa thu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hãy Cho Bản Thân Cơ Hội Được Yêu Thêm Lần Nữa | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu là chữa lành vết thương
Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.
Chuyện tình của cây
Nhưng cuối cùng, em nhận ra, mình chẳng thể trách, giận và ghét ai cả, bởi đó là Quy Luật của Cuộc Sống. Chúng ta không nên sống vì quá khứ, mà bỏ đi bao điều tốt đẹp do tương lai mang tới, phải không anh?