Trên con đường trưởng thành người ta đã đánh rơi điều gì?
2018-03-28 01:35
Tác giả:

Tôi nhớ cái hồi còn ôm bà nội ngủ mỗi tối, thì thầm đủ chuyện trên đời. Bà kể rằng lúc ông nội tán tỉnh, bà còn xấu hổ trốn ông khắp nơi. Rồi ngày ba với bác còn nhỏ, ông đi bộ đội rồi bỏ ba mẹ con, một mình bà gồng gánh đủ đường nuôi con khôn lớn, cái tuổi thơ của ba là cả một bầu trời thương nhớ rưng rưng trong đáy mắt. Mỗi khi nhắc tới, hai bà cháu cười rồi khóc. Nhưng cuộc đời không để cho ai bé mãi trong vòng tay ôm ấp của người thân. Khi bà rời xa vĩnh viễn mới hiểu rằng, thì ra tuổi thơ trôi qua thực sự là một đặc ân mà cả cuộc đời từ nay về sau chỉ có thể trong mơ mới chạm tới được. Con người ai cũng sẽ trưởng thành, khao khát bé lại mới là mộng tưởng. Thời khắc bạn nhận ra mình đã lớn chính là lúc bạn tiếc nuối vô vàn cái khoảng thời gian bạn từng chạy nhanh để kịp ánh mặt trời, cái lúc từng ước rằng nếu có thể nhắm mắt lại mở ra trước mắt bạn là cánh cửa đại học bạn mơ ước.
Tôi nhớ trước nhà có cây hoa phượng rực rỡ, cây bằng lăng tím cả góc trời, tôi từng nói thích nhất loài hoa hướng dương kiên cường hướng về ánh sáng. Nhưng bây giờ tôi nhớ màu rực rỡ của phượng gọi hè, màu tím óng ánh của bằng lăng bà từng vun trồng. Tôi lạc lõng giữa rừng hướng dương cùng với tuổi trẻ tôi phấn đấu, không phải tôi không thích nữa, nhưng có lẽ tôi đã trưởng thành chăng. Trưởng thành để nhận ra rằng hạnh phúc không phải là thứ đẹp nhất trên đời tôi từng ao ước, hạnh phúc chính là từng ngày tôi trải qua cùng người mà mình yêu quý. Ở một độ tuổi nào đó bạn thấy chếnh choáng với cuộc đời, thấy bản thân hoang mang vô định, không biết rằng khoảng thời gian cho tương lai dài hơn hay ngắn hơn quá khứ bạn trải qua. Bạn nghĩ đến bản thân có thể làm mẹ, có thể chăm con theo cách mà bạn muốn, bạn chẳng muốn một mình đương đầu với những khó khăn thử thách nữa mà muốn dựa vào một bờ vai an yên. Lúc đó bạn hiểu rằng một người có bản lĩnh thì để ở đâu cũng có thể sống, nhưng những điều quý giá trong cuộc đời mỗi con người nhất định không được bỏ qua một thứ nào.

Người ta nói trưởng thành gắn liền với nỗi cô đơn, đó là khi bạn cảm thấu được xã hội ngoài kia chẳng ấm áp như là nhà, bạn thèm được trở về là một đứa trẻ ngây thơ, được cùng đám bạn thân rong ruổi chân trời, được tắm mưa thật sảng khoái. Lúc bạn nhận ra mình đã lớn, bạn chán ghét người lớn biết bao nhiêu, chán ghét sự lạnh lẽo của người dưng qua đường. Đó cũng là khi bạn nhận ra rằng cha mẹ đang ngày một già đi, là khi biết chẳng thể cùng lũ bạn bên nhau cả cuộc đời như đã hứa.
Thời gian không buông tha bất kì ai, nó làm nguôi ngoai bớt những nỗi đau thì cũng mang theo niềm hạnh phúc đi xa dần. Khi bạn lớn bạn nhân ra rằng thời gian sẽ trôi đi, ai rồi cũng trưởng thành vậy nên sống chậm lại một chút, hưởng thụ một chút, gìn giữ một chút, yêu thương nhiều một chút. Đừng cố gắng chạy nhanh qua cơn mưa để thấy cầu vồng, bởi vì khi lớn lên bạn sẽ chẳng còn được vô tư mà tắm mưa như thế nữa. Tuổi trẻ cố gắng kịp cho ánh mặt trời nhưng đừng quên mặt trời sẽ làm ta chói mắt.
Tôi rất thích một câu nói rằng: "Tôi luôn cảm thấy thời gian như một chuyến xe lửa lao đi rất nhanh, nhưng tôi lại như hành khách ngủ trong xe không hề hay biết. Tới khi tỉnh lại đã bỏ qua rất nhiều thứ, thậm chí bỏ qua cả trạm dừng”.
© Thu Thảo – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những thói quen của người tích cực bạn nên học tập
Sống lạc quan và yêu đời sẽ giúp mọi hoạt động xung quanh bạn trở nên tốt đẹp và vui vẻ hơn rất nhiều. Đây cũng là một trong những thói quen được người tích cực sử dụng để cân bằng cuộc sống và đưa bản thân thoát ra khỏi chuyện không vui.

Hãy học cách đối đầu để thấy 'khổ' không đáng sợ
Nếu bạn càng chạy trốn, càng ẩn mình đi để tránh nó, thì tôi khẳng định rằng “khổ” sẽ ám mình cả đời. Khi bạn thật sự đối mặt với nó, bạn mới thật sự mới biết thật ra khổ không đáng sợ như bạn tưởng, khổ đau là yếu tố thúc đẩy bạn sang một trang sách mới của sự trưởng thành. Bên cạnh đó, có một lời khuyên tôi học được rằng, khi cảm thấy đau khổ bất lực, hãy thử giúp đỡ ai đó khác.

Liệu em còn, có ở đó nữa hay không?
Lại là tôi và cũng lại là em Vẫn buổi chiều như mọi lần gặp mặt Sao lòng tôi lại mang nhiều thắc mắc Liệu em còn, có ở đó nữa hay không?

Giá mà ngay từ đầu chúng ta là người lạ
Chuyện đã qua đừng nhắc lại, không lại kẻo làm rỉ máu vết thương vừa khép miệng vốn nên được chôn kín trong lòng. Câu chuyện cũ như một con đường vòng càng đi càng thấy ngắn… cứ mỗi lần nhắc đến sẽ thấy nó tồn tại ngắn đi đôi phần, không phải vì ta cố tình lượt bỏ, không phải vì ai đó làm ta không muốn nhắc về, chỉ đơn thuần câu chuyện khắc cốt ghi tâm như một bản nhạc buồn giữa trời mưa réo rắc, những giọt trầm trong câu chuyện mình ca thán vừa khéo trôi tuột và ẩn tuốt vào nốt mưa trầm buốt giá.

5 bí quyết chăm sóc bản thân của những cô gái Pháp
Chăm sóc bản thân là một kỹ năng sống không thể thiếu với tất cả mọi người. Riêng đối với người Pháp, chăm sóc bản thân còn là cách để tận hưởng cuộc sống và yêu thương chính bản thân. Hãy cùng chúng tôi điểm qua 5 bí quyết chăm sóc bản thân của những cô gái Pháp góp phần khiến cuộc sống của bạn tốt đẹp hơn nhé.

Mẹ và Tôi
Tình cảm của mẹ luôn là thứ khiến tôi mãi nhớ hoài, tôi cũng không nghĩ đó là một điều hiển nhiên tôi có thể có được, mà đó phải là trải qua rất nhiều kiếp sống tôi mới gặp đươc một người mẹ hết lòng yêu thương con cái như mẹ.

Màu của nỗi nhớ
Màu của tháng năm Màu của gió lay lá về miền nuối tiếc Màu của nắng mưa bạc theo từng kỉ niệm Màu ta đặt tên em.

Cậu đã cho tớ rất nhiều ấm áp
Cậu đã cho tớ những gì? Cậu cho tớ tình yêu thương, sự quan tâm, bao bọc. Cho tớ biết thế nào là thích một người. Cho tớ cảm nhận hương vị ngọt ngào nhưng cũng đắng cay khi nhắc về cậu. Cậu cho tớ sự đồng hành của một người bạn thân, sự lo lắng của anh trai đối với em gái mình. Cậu còn cho tớ cả sự mất mát nữa, Minh à.