Lớn lên chứ không phải là trưởng thành, đừng nhầm lẫn hai điều này nhé
2018-01-16 01:30
Tác giả:
Khi còn bé, chúng ta đều ao ước được lớn lên. Thế nhưng trong suốt quá trình trưởng thành, chúng ta nhận ra rằng nhiều khi lớn lên không phải là trưởng thành, quá trình ấy sẽ phải trải qua những nguyên tắc nhất định chứ không phải dựa trên tuổi tác của chúng ta.
Trưởng thành nên được xác định bởi kinh nghiệm chứ không phải là độ tuổi
Hãy đối diện với điều này. Trưởng thành là một quá trình, nó rất khác với kỳ vọng của chúng ta.
Trưởng thành khác với tuổi già, bởi vì già là điều không ai có thể tránh khỏi. Sự hiện diện của trưởng thành mang lại cho chúng ta sự khôn ngoan và kinh nghiệm. Khi đó, kinh nghiệm của bạn sẽ được phát triển.
Suy nghĩ chúng ta có thể làm nhiều hơn khi chúng ta già đi chỉ là ảo tưởng
Nhiều người thường ảo tưởng về sự trưởng thành rằng mình sẽ làm được nhiều việc hơn mà không hề biết rằng sẽ có rất nhiều hạn chế, quy tắc phải tuân thủ, tiêu chuẩn xã hội phải nghe theo,... và chúng ta dễ bị đánh giá nếu đi sai những quy tắc đó.
Không ai biết phải làm thế nào để trở thành "người lớn"
Khi nói "người lớn", thật sự không ai biết nó là gì và mình phải làm gì? Tất cả đều cố gắng hết sức.
Chẳng ai có thể dạy bạn phải làm gì trong tình huống này, giải quyết như thế nào trong vấn đề kia... Tất cả chúng ta đều muốn có cái gì đó khác biệt trong cuộc sống, vì vậy chúng ta quyết định mọi việc dựa trên việc sẽ hỗ trợ mục đích đó.
Trưởng thành cũng giống như nuôi dạy con cái, không ai sẵn sàng, và không ai biết mình đang làm gì, sẽ làm gì. Càng trưởng thành, chúng ta càng nhận ra rằng những câu chuyện mà bố mẹ vẫn kể ngày xưa mà chúng ta luôn nghi ngờ lại là sự thật. Rồi chúng ta lại muốn giống như họ.
Càng trưởng thành, chúng ta càng bắt đầu học cách tôn trọng bố mẹ và nhận ra rằng họ chính là người tốt nhất mà chúng ta có thể làm.
Trưởng thành, chúng ta cần phải dành thời gian cho chính mình
Càng trưởng thành, chúng ta sẽ càng có nhiều mối quan hệ, nhiều vấn đề cần bận tâm mà chẳng nhận ra thời gian dường như trôi nhanh hơn.
Chúng ta vẫn ước giá như mình có nhiều thời gian hơn trong một ngày, giá như mình còn trẻ để có thật nhiều thời gian làm nhiều việc hơn nữa,... Thế nhưng giá như ấy sẽ không bao giờ xảy ra, thế nên hãy học cách quản lý thời gian và dành thời gian cho chính mình.
Ai cũng có vấn đề riêng của chính mình
Khi chúng ta trưởng thành, chúng ta có rất nhiều trách nhiệm phải thực hiện. Đó là lý do vì sao khi đó, chúng ta bắt đầu có sự ưu tiên, tính toán, nghĩa vụ,... Tất cả chúng ta đều phải qua những điều này, ai cũng có vấn đề riêng của chính mình và phải thực hiện trách nhiệm đó.
Tuổi trưởng thành là một màu xám, không có đúng và sai
Cuộc sống ngày nhỏ rất đơn giản. Người lớn vẫn thường xuyên nói với chúng ta về sự khác biệt giữa đúng và sai. Thế nhưng khi đã trưởng thành, mọi thứ không còn là một chiều nữa. Những điều bạn nhìn thấy, những gì bạn nghe được, những gì bạn hiểu... đều có hai mặt chứ không phải là một phía đúng hay sai nữa.
Cố gắng vì giấc mơ: 99% chịu đựng thất bại + 1% thay đổi để thành công
Khi chúng ta còn trẻ, mọi thứ thật dễ dàng, chỉ cần học giỏi sẽ được bố mẹ thưởng, ông bà vui. Và chúng ta có thật nhiều ước mơ của riêng mình: trở thành cô giáo, bộ đội, phi công....
Khi đó, những gì chúng ta nhận được là ước mơ chứ không phải là con đường để đi đến ước mơ. Không ai nói với chúng ta rằng để đạt được ước mơ sẽ phải trải qua những khó khăn gì, vất vả ra sao...
Khi trưởng thành, cuộc sống chẳng còn dễ dàng như trước, suy nghĩ đã thay đổi, chúng ta sẽ biết rằng để đạt được ước mơ sẽ trải qua những chuyện không hề dễ dàng mà sẽ hy sinh rất nhiều. Và tồi tệ nhất là chúng ta có thể sẽ từ bỏ.
Đoàn Hòa biên dịch.
Nguồn: Lifehack
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.