Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đã từng là anh và bây giờ là anh ấy (P2)

2017-04-18 01:20

Tác giả:


Đọc phần 1 tại đây

blogradio.vn - Anh với cô ấy có vẻ cũng đang hạnh phúc, cô ấy đã trở thành một bác sĩ trong bệnh viện cô và anh từng ước mơ, nhìn cũng rất xinh đẹp giỏi giang. Anh nhìn có vẻ cũng trưởng thành hơn, không áo sơ mi quần tây thư sinh như hồi trước, cũng không còn là anh của cô từ lâu rồi mà, anh với cô ấy có vẻ quá đẹp đôi, quả thực quyết định rời đi của cô lúc đó là rất đúng, đúng đến nỗi chỉ một mình cô ra đi, một mình cô hoài nghi về những ngày tháng đau khổ của anh khi cô ra đi không 1 lời từ biệt, vậy đó. Những ngày tháng cô cố gắng để tìm bình yên, tìm lại cô, tìm lại anh trông những đêm mơ giật mình thức giấc, gối đã ướt đẫm, những đêm không thể ngủ nỗi 1 mình giữa bờ biển nhớ anh da diết.


***

Cô đã đến nơi đó, gió mát hòa với sóng biển, nơi đây làm lòng cô bình yên, bởi cô yêu biển, yêu màu xanh lẫn cát trắng, yêu cả rặng phi lao lúc hoàng hôn buông xuống, cuộc sống êm đềm khiến con người ta bớt đau đớn, dằn vặt. Cô bất ngờ gặp anh lính trẻ, là bạn từ hồi cấp 3 đã lâu quá không liên lạc. Vẫn là một chàng trai hiền hòa trầm tính, vài câu chuyện hài hước về biển, về thời học trò, anh ấy có vẻ trưởng thành hơn nhiều, và đến tận lâu sau này nghĩ lại cô mới giật mình nhận ra, có lẽ mỗi bước cô đi, mỗi người cô gặp trong cuộc đời đều là định mệnh, cô mãi mãi không thể chối bỏ bất kỳ một ai.

Cô đã dần quen với cuộc sống nơi đây, cô chăm sóc những người già, những ngư dân đi biển bị thương, những anh lính hải quân trở bệnh, có rất nhiều người dân ở đây cần cô giúp đỡ. Ở đây cô làm được nhiều thứ hơn là chuyên môn của cô từng học, cô gặp rất nhiều bệnh mới, cũng tự tay chăm sóc mọi bệnh nhân, không từ chối, cũng không cần đúng chuyên môn, chỉ cần cô có thể, họ cần cô. Chỉ trong thời gian ngắn cô đã hòa nhập với cuộc sống ở đây, cô biết hết các hộ gia đình, biết tất cả những đứa nhỏ, biết cả ước mơ to lớn của chúng, lúc rảnh rỗi cô dạy chúng học, kể cho chúng nghe thế giới nhiều màu sắc ngoài kia mà chúng chưa từng được thấy, chúng quấn lấy cô ríu rít như bầy chim non.

Cô thích trồng cây, cả loài hoa mà cô thích, đã có rất nhiều khóm hoa ở nơi đây từ lúc cô đến. Cô thích ngắm chúng mỗi sớm mai thức dậy vươn mình đón bình minh, thích ngắm những cây xương rồng gai gốc kiên cường nở hoa nơi sa mạc... Cô thích sức sống kiên cường nơi loài hoa này, cũng giống người dân ở đây mộc mạc giản dị, thuần khiết như đại dương.

Cô làm trong trạm xá nhỏ, cũng ở 1 căn phòng nhỏ trong dãy kí túc gần đó, rất thuận tiện. Cô có vài người bạn, họ cũng là bác sĩ điều dưỡng thích công việc tình nguyện, cũng yêu biển hoặc là ai cũng có một nỗi niềm nào đó riêng tư nên mới chọn cách tới đây trốn tránh tất cả tìm nơi bình yên cho mình chăng, cô không hỏi, cũng không muốn nói ra câu chuyện của mình. Anh ấy thỉnh thoảng cúng tới thăm cô, đem cho cô vài món quà từ biển, vài vỏ ốc xinh xinh, vài rặng san hô nho nhỏ. anh ấy cùng cô làm giàn cho cây mướp, anh ấy cũng thích những khóm hoa do cô trồng. Anh ấy thỉnh thoảng dạy cho lũ nhỏ hát, cũng hay hát cho cô nghe, anh ấy hát rất hay. Ba cô cũng hát rất hay, ở cạnh anh ấy cô cảm nhận có 1 tình yêu rất bình yên, giống như tình cảm ấm áp tin tưởng mà cô dành cho gia đình của mình vậy.

Anh ấy kể cho cô nghe về lần đầu tiên gặp cô ở trường cấp 3, về 1 cô gái đáng yêu trẻ con anh ấy từng biết, cô bây giờ mang nhiều ưu tư hơn hồi đó rất nhiều, đôi mắt dịu dàng hơn nhưng lại có nhiều nét buồn hơn. Cô chỉ biết ngẩn người nghe anh ấy kể về mình, kể về những chuyện bản thân cô cũng không còn nhớ rõ nó có từng xảy ra, vậy mà anh nói giống như là kỉ niệm của riêng anh đã được cất giấu rất kĩ càng. Thỉnh thoảng cô cũng kể cho anh ấy nghe về gia đình cô, về cuộc sống sau khi ra trường nhưng riêng về anh thì không. Anh ấy cũng kể cho cô nghe về vài mối tình trẻ con của anh ấy, thấy yêu xa thiệt thòi anh âý cũng để cho những người con gái đó có tự do, rồi một mình với biển với nơi đây.

 Đã từng là anh và bây giờ là anh ấy

Cũng đã gần 2 năm cô tới đây, mọi thứ đã ổn định cô cũng không có ý định rời đi, thỉnh thoảng cô cũng trở về thăm gia đình thăm bạn bè đồng nghiệp cũ gửi cho họ ít hương vị của biển, cô vẫn ghé thăm anh, tuy rằng anh không hề hay biết, bạn bè của cô cũng cho cô biết về họ. Anh đã ra trường, đang đi học thêm Thạc sĩ, không muốn đầu quân sớm vào bệnh viện, cô biết mà anh không giống như cô lúc nào cũng thích gần gũi chia sẽ, anh lúc nào cũng muốn mình thật giỏi, thật có địa vị, anh cũng từng bảo như thế mới có thể bảo vệ cô cả đời. Anh với cô ấy có vẻ cũng đang hạnh phúc, cô ấy đã trở thành một bác sĩ trong bệnh viện cô và anh từng ước mơ, nhìn cũng rất xinh đẹp giỏi giang. Anh nhìn có vẻ cũng trưởng thành hơn, không áo sơ mi quần tây thư sinh như hồi trước, cũng không còn là anh của cô từ lâu rồi mà, anh với cô ấy có vẻ quá đẹp đôi, quả thực quyết định rời đi của cô lúc đó là rất đúng, đúng đến nỗi chỉ một mình cô ra đi, một mình cô hoài nghi về những ngày tháng đau khổ của anh khi cô ra đi không 1 lời từ biệt, vậy đó. Những ngày tháng cô cố gắng để tìm bình yên, tìm lại cô, tìm lại anh trông những đêm mơ giật mình thức giấc, gối đã ướt đẫm, những đêm không thể ngủ nỗi 1 mình giữa bờ biển nhớ anh da diết. Những khi thấy 1 bức ảnh mới của 2 người cô lại thấy lòng đau cồn cào, là do cô ích kỷ, tự mình buông bỏ tự mình hy vọng mà thôi...Những ngày tháng đó cũng qua đó thôi, không có gì là mãi mãi cả, nỗi đau của cô cũng vậy. Sẽ có 1 một người giúp cô quên đi anh, cô luôn tin là vậy.

***

Cô thích những ngày mệt mỏi dựa vào vai anh ấy nhìn biển, kể cho anh ấy nghe một ngày của cô thú vị ra sao hoặc ai đó đã làm cô bận tâm thế nào. Mẹ cô gọi điện giục cô lấy chồng ra sao. Cô thích nghe anh hát mỗi khi nhớ nhà nhớ ba, cô cũng thích những lúc anh kể chuyện vui cho cô nghe, cô cười khanh khách không ngậm được miệng. Nhiều lúc anh hỏi: Tại sao lại khóc một mình, Tại sao lại thích một mình nhìn biển, tại sao lại một mình đến nơi đây, tại sao lại mang nhiều tâm trạng như vậy... Cũng tò mò tại sao anh lại biết, nhưng cô vẫn luôn cười, nụ cười trả lời cho tất cả những câu hỏi tại sao.

“Làm người yêu anh đi em.” - Anh ấy nói.

Cô sửng sốt:

“Đừng đùa, anh biết em đủ tinh tế để nhận ra mà.”

“Em không biết.”

“Tại sao lại không biết.”

“Em không muốn anh khổ vì em.” - Cô buồn ánh mắt nhìn xa xăm.

“Là bạn thôi có được không anh?”

“Anh không muốn.”

“Lựa chọn em anh sẽ đau khổ, em còn không tin ở mình làm sao khiến anh tin em đây.”

“Vì cậu ta à?”

Cô thật sự ngỡ ngàng, cô im lặng nhìn anh. Tò mò vì sao anh biết.

“Anh thích e không phải bây giờ mà là nhiều năm về trước, anh biết cậu bác sĩ đó. anh cũng không nghĩ em tốt hay cậu ta tốt. Nhưng anh biết anh bây giờ không phải là thích mà là yêu em.”

“Em...” - Cô ngập ngừng.

 Đã từng là anh và bây giờ là anh ấy

“Thời gian anh ấy không có cho em, nhưng anh có rất nhiều. Tình yêu của anh ta còn dành cho cô gái khác còn đối với anh em và biển là tình yêu duy nhất. Muốn bao nhiêu thời gian cũng được anh sẽ chờ.”

Cô cười, rất dịu dàng

“Lại đây nào.” - Anh nói.

Anh ôm cô vào lòng, họ vẫn luôn vậy không phải người yêu vẫn rất thân thiết. Cũng đôi khi cô đã chấp nhận anh ấy, từ sâu trong đáy lòng chỉ là cô luôn cố chấp, luôn che giấu mới không nhận ra thôi.

Một ngày làm việc ở trạm xá, cô nhận đươc tin từ người bạn.

“Anh ấy bị tai nạn, nặng lắm mày ạ.”

Cả ngày cô lo lắng, đứng ngồi không yên, sợ đến phát khóc, sợ rằng sau này không còn nhìn thấy anh được nữa, cô phải làm sao đây. Ngày sau cô vội vàng trở về, về thành phố xinh đẹp cô từng sống, từng yêu từng lưu luyến, nó vẫn đẹp như xưa nhưng có lẽ nó đã không thuộc về cô nữa. Anh nằm ở 1 bệnh viện cô từng làm, rất nhiều vết thương, rất nhiều nơi cần băng bó, anh nằm im ở đó, không nói câu gì, cũng không dày vò cô nhưng sao lại khiến cô đau đớn nhiều đến vậy. Nếu như không mang tới hạnh phúc cho cô thì cũng không cần phải đau khổ như vậy, nếu như có thể nhận lấy những đau đớn thì cô nguyện sẽ thay anh là tất cả những thứ đó. Họ bảo anh cần phải mổ, anh bị xuất huyết ở đầu rất nghiêm trọng. Bác sĩ ở đây rất giỏi, anh cũng là trong nghề, họ cũng đã mời rất nhiều người giỏi tới đây... Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.

Cô ở lại đây một tuần, cũng không để cho người nhà anh và cô ấy gặp cô, mọi chuyện chỉ hỏi qua bác sĩ và nhìn anh từ xa. Ca mổ rất tốt, chỉ đợi ngày anh tỉnh lại. Cô cũng muốn đợi anh tỉnh lại rồi mới đi nhưng mà công việc ngoài đó cần cô, ở đó rất thiếu người, với lại anh ấy nhất định sẽ lo lắng, cô nên trở về.

***

 Đã từng là anh và bây giờ là anh ấy

Đó là gương mặt cô muốn thấy nhất khi trở về, anh có vẻ đang đợi cô, không biết cô có về không cũng vẫn đợi, đúng là đồ ngốc mà. Vừa thấy cô anh ấy đã vui mừng chạy tới ôm lấy cô mà không ngớt lo lắng.

“Nhớ em à?” - Cô cười.

“Ừ, Nhớ sắp chết rồi đây.”

“Anh ấy bệnh nặng, em cứ sợ sẽ không gặp được lần cuối, nên mới vội vàng trở về.”

“Anh ta, chết chưa, sao lại bệnh khiến em lo lắng như vậy?”

“Bị tai nạn, sắp chết.” - Cô làm mặt giận.

“Sao không chết sớm đi.”

“Anh còn nói nữa, em đuổi anh.” - Cô tức giận thật.

“Khiến em như vậy còn bảo vệ anh ta.”

“Anh. cút.”

Anh cười:

“Về là tốt rồi.”

Cô cũng cười, chắc chỉ có anh mới làm cô bình yên nhiều đến vậy, tự do nhiều đến vậy, không cần kết quả chỉ cần hiện tại. Cô cũng không nhận ra là cô đã nhắc tới anh với anh ấy là lần đầu tiên, thoải mái đến vậy, nó cũng không còn là nỗi đau nhiều như cô nghĩ.

Còn tiếp...

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top