Biển dạt dào vỗ còn em dạt dào thương
2017-01-14 01:30
Tác giả:
Ngày em buộc mình phải quên anh
Trong quanh quẩn phố phường
Em một mình về phía biển.
Sóng biển đi một hành trình dài để duy nhất một lần vỡ tan vào bờ đá nhấp nhô xếp tầng ngoài bở biển. Âm thanh nghe dào dạt mạnh bạo cuồng nhiệt mà thất vọng. Bờ đá lặng im, xếp tầng vững chãi trước tiếng gọi vời vợi từ biển khơi
Từ khi nào người ta lại viết lên bài ca về biển, những bài thơ tình về sóng. Nhưng thất vọng là âm thanh mãnh liệt đau đớn mà bờ đá vẫn trơ trọi lạnh lùng, vô cảm đến tàn nhẫn trước những con sóng cứ cuồng nhiệt vỗ về. Như chúng ta chỉ mình em nhìn anh xa vời, lòng thổn thức con sóng đã trải qua cả hành trình dài để ôm trọn bờ đá mà chỉ nhận lại câm lặng.
Tiếng gọi từ biển vời vợi trên sóng, ly nước lạnh ngắt trên bàn và người vô vọng nhìn về phía biển.
Lần đầu ta gặp nhau trong thành phố, chiếc điện thoại hai ta nghe tiếng nói của nhau để lần tìm nhau trong dòng người qua lại trên phố. Người con trai trong bộ áo phao đen cùng chiếc kính cận ngơ ngác nhìn. Lòng hồi hộp cùng sự tò mò lần đầu ta gặp gỡ.
Những lúc trong cái lạnh giá của mùa đông mà ánh đèn đường soi cả một màn sương muối bay nhẹ tênh trên ngả đường. Em ngồi đằng sau xe anh, cảm giác có một bờ vai rộng phía trước che chắn gió mùa đang thổi ngược chiều con đường ta đi. Đôi khi ta lần đầu chạm vào trái tim những rung động mới thấy thứ ta cần là hơi ấm. Em đưa tay chạm vào bờ vai anh nhẹ nhàng, chiếc xe đi qua con đường ngập gió.

Tình yêu là khi một kẻ rung động trước sự ân cần của người khác. Chỉ là khi cô đơn vô cớ tìm ta trong chuỗi ngày tuổi trẻ làm ta sợ. Chỉ khi một ngày tin nhắn từ anh không đến, một ngày không còn người con trai đứng đợi dưới ánh đèn đường vào mỗi tối thứ bảy. Nhớ đến đau lòng rồi chợt nhận ra mình đã yêu, yêu anh, yêu cả những hồi ức giữa chúng ta mà giờ mình em trong cô độc với những bước chơi vơi nhìn về phía biển.
Tin nhắn từ anh thưa thớt dần, mỗi tối thứ bảy ánh đèn đường sẽ chẳng soi bóng anh đợi. Anh không hay biết em đã phải trả bao nhiêu nước mắt cho những mơ mộng mình tự bịa ra, anh hững hờ cầm tay người khác không có em trong tâm trí, em trao chân thành rồi nhận lại niềm đau.
Như tiếng gọi vời vợi từ biển khơi vang mãi, sóng biển ồn ào mãnh liệt mấp mô cả hành trình để ôm trọn những mỏm đá câm lặng, mãnh liệt và khát vọng nhưng vẫn chỉ là những âm thanh thét gào từ biển vẫn mãi nhận lại sự lạnh lùng vô cảm.
Chiều hôm trước, một kẻ đơn phương đeo chiếc balo nhỏ gọn gàng trên chuyến tàu về phía biển. Em bỏ lại thành phố nơi chúng ta đã có bao nhiêu kỷ niệm vì không thể đủ dũng cảm để một mình đi trên con đường ta hay đi, những góc phố vắng lặng hai ta ghé chân. Đôi mắt bần thần cho đến khi thấy khoảng mênh mông gập gềnh sóng biển, lòng trống trải bị bỏ rơi trong cô độc. Hóa ra những ngày ta sợ cô đơn, ta chọn một người để bịa ra nghĩa thương yêu. Đôi khi có những kẻ hững hờ cùng người mình yêu dạo bước trên phố cùng bao hứa hẹn, kẻ đơn phương ôm cô độc nhìn hi vọng xa xăm. Em đã quen với cảm giác chơi vơi khi đổ tầm nhìn xuống sâu thẳm những gềnh đá vô cảm trước những âm thanh dạt dào từ sóng, trong vô vọng từ chúng ta. Đêm một mình nằm trong căn phòng im lặng, tiếng sóng mệt mỏi nghe thất vọng ngập ngừng vào ô cửa. Làm sao có thể ngủ yên khi khóe mắt cay nồng, khi biết đến ngày mai là ngày ta cô độc một mình trong niềm đau không thể dứt.

Đứng trên những gềnh đá câm lặng nhìn mặt trời mọc về phía mênh mông, ánh sáng bình minh vời vợi về. Lòng thấy nhẹ tênh, những nỗi đau âm ỉ ngày cũ, nụ cười vô thức trước cảnh bình minh tuyệt đẹp in lên biển mấp mô những sóng duyên dáng gợn lên mặt biển xanh thẳm. Cuộc sống bên ta bao điều tươi đẹp, nhận ra em đã quá buộc mình trong hi vọng về chúng ta để bỏ quên bao điều tươi đẹp quanh mình.
Nhớ những làn gió mạnh bạo thổi về cùng con sóng vào những con đường ngoại ô, những lần rảo bước trên những con đường xa lạ chợt thấy biển xa xăm, man mác qua làn áo. Những lúc tà áo tung bay lúc một mình ngồi trên bờ biển, con gió thổi những luồng manh bạo. Thấy mình nhòa đi khi con gió đi qua, đứng yên ngược chiều gió thổi mà vẫn vững vàng hòa cùng gió. Tiếng gọi vời vợi từ biển khơi bao quanh kẻ đơn phương những giây phút bất ngờ, như tỉnh dậy sau một giấc mơ không thuộc về mình.

Ngày trở về thành phố, em nở một nụ cười tươi nhìn về phía biển. Những con sóng ồn ào lang thang trên những con đường gập ghềnh xa xăm và ánh nắng trải dài. Chiếc điện thoại đã lưu những tin nhắn của chúng ta mà em giữ lại như để trân trọng. Anh còn đâu đó trong lòng nhưng em buộc phải đi tiếp, buộc phải cười để nhận ra cuộc sống quanh mình, em đã nhận ra cô đơn không đáng sợ khi cô đơn là để ta tự lục tìm hạnh phúc.
Em trở về thành phố nơi ký ức còn lại, chỉ khác là em khong còn buồn khi đi qua những nơi mang bao kỷ niệm. Em đã bắt đầu khám phá trên những con đường, tĩnh lặng một mình yên bình trong một quán café nào đó để cảm nhận cuộc sống xung quanh. Rồi em sẽ mỉm cười chấp nhận cô đơn, mỉm cười lướt qua anh mà lòng ráo khoảnh những yêu thương. Vì em không còn hi vọng gì giữa chúng ta nữa, em chỉ còn hi vọng vào chính em, hi vọng em sẽ là chính em trên con đường, hi vọng em sẽ tìm thấy hạnh phúc nơi em thuộc về.
Kẻ đơn phương chập chững bước từ niềm đau nay thức dậy vào mỗi sớm mai, hít thở bầu không khí trong lành, ngắm nhìn ánh sáng rạng rỡ trên chân trời ngày mới.
© Đỗ Nguyên Minh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






