Lá thư gửi đến thiên đường
2024-11-21 16:10
Tác giả:
Lê Văn Châu
blogradio.vn - Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
***
Tháng 10, thu về theo gió heo may, những cơn mưa ngâu bất chợt, trong cơn mưa chiều nay, cái lạnh bắt đầu len lỏi vào từng thớ da thịt, có mùi khói bếp nhà ai đang bay lên theo mùi cá kho ngạt ngào thơm lừng - Cái mùi của hoài niệm, của an nhiên, của một thời bà và cháu đã từng gắn bó.
Mùi cá kho, mùi của gian bếp mái ngói nhỏ làm hồn cháu bỗng chốc xuôi về một miền kí ức mang tên “Ngoại” đã bị phủ bụi quá lâu trong ngăn tủ của một trái tim đang hóa cỗi dần trong lồng ngực này.
Cũng như bao đứa trẻ nông thôn khác, cháu lớn lên cùng với hương vị của mùi rơm rạ, lớn lên cùng tiếng gà gáy tinh mơ và tiếng gọi thân thương của ngoại. Những ngày đầu chập chững làm quen với thế giới xa lạ này cháu luôn có hình ảnh của ngoại bế bồng cùng những khúc ru hò thân thuộc. Bà cháu là tuyệt vời nhất, một con người hiền lành chất phác, chịu thương chịu khó luôn hết mình chăm lo, chỉ dạy, đồng hành với cháu suốt quãng thời gian trẻ dại. Tuổi thơ của cháu là bà ngoại, là mùi của bếp lửa nhỏ, mùi thơm của củ sắn củ khoai ngoại nướng. Những đêm đông lạnh giá, cháu thiếp đi trong hương trầu thơm nồng, trong câu chuyện ngày xửa ngày xưa…
“… Ngày xửa ngày xưa, bà tham gia kháng chiến chống Mỹ. Lúc đó bà là quân y, cứu chữa cho thương binh, bệnh binh. Chiến tranh ác liệt lắm, bọn Mỹ cứ ném bom suốt cả ngày lẫn đêm, bầu trời như xé toạc ra. Đặc biệt khi đó vừa phải làm kinh tế vừa phải chiến đấu, làm thế nào để xứng đáng với danh hiệu “Chiến đấu giỏi, sản xuất cũng giỏi” mà bác Hồ đã viết thư khen ngợi năm 1965 cho nơi đây. Rồi bà kết hôn với ông, sinh ra các cậu, các gì rồi mẹ của cháu. Cũng tay bà nuôi nấng, chăm sóc, đứa nào cũng trưởng thành góp ích cho xã hội…”

Mặc dù đã về già, có chuyện lúc nhớ lúc không nhưng dường như những năm tháng của mưa bom bão đạn, năm tháng gian khổ trong tâm trí bà vẫn là những dòng nhật ký chẳng bao giờ quên được, bà kể một cách mạch lạc, chẳng lúc nào bị vấp. Từ câu chuyện bà kể, từ những tấm bằng khen, huân chương kháng chiến mà bà được tặng, nó làm con tim trẻ thơ khi ấy rạo rực, xao xuyến. Đứa cháu này cũng hiểu một thời gian khó, một thời bà đã nghị lực, một thời mà đôi tay cùng trí óc của người phụ nữ của cháu phi thường đến nhường nào.
Ngày bà đi xa cũng là ngày cháu tròn 5 tuổi, là ngày mà trời đổ cơn mưa nặng hạt như tiếng lòng của cháu. Cháu nghe mẹ kể lại rằng, cháu đã khóc 2 ngày mà không chịu dừng, ai bồng ai bế cũng chẳng cho mãi đến khi bố bồng cháu lại gần nơi bà nằm, đắp chiếc áo lính của bà thì lúc đó cháu ngủ rất ngon.
“Chiều nay cái gió mồ côi
Cứ nằm ôm mộ bà tôi ngoài đồng
Bà đi bỏ chuối bỏ bòng
Cau vườn úa bẹ, trầu không lìa giàn
Cái chăn quấn lấy cái màn
Thút tha thút thít trong gian buồng nhà
Nắng thềm ngơ ngác gọi bà
Bà ơi bà ở trong nhà hay đâu?”
(Bà ơi - Lê Hồng Phúc)
Thời gian mang gửi vào gió, vạn vật vẫn cứ tiếp diễn vòng xoáy của tạo hóa, sinh ra, tồn tại, rồi lại trở về với cát bụi của cuộc đời. Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Người ta cứ cho rằng thời gian sẽ chữa lành được hết tất cả vết thương, nhưng nó vẫn còn để lại sẹo, những vết cắt đã được hàn gắn trong tim vẫn sẽ nhói lên khi cảm xúc dâng trào. Giống như cái lọ thủy tinh vỡ ấy, đã vỡ ra rồi thì chỉ có cho người ta tới mà mang đi, hoặc là mua cái mới. chứ chẳng thể nào mà ngồi tỉ mẩn hàn gắn lại bao giờ đâu. Nhưng cảm xúc thì lại khác, ngoại mất, là nỗi mất mát lớn nhất trong cuộc đời của cháu.
Thì ra cũng có lúc mà bếp củi nhem nhuốc, góc nhà mái tranh, tiếng cười khúc khích , tiếng trẻ rất thanh… lại trở nên đắt giá đến thế. Thì ra cũng có lúc nghẹn ngào trước những vần thơ đã học từ thuở tấm bé, ngỡ như đã quên mà nay lại nhớ từng vần:
“Giờ cháu đã đi xa. Có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở
- Sớm mai này, bà nhóm bếp lên chưa?”
Những đứa trẻ bé bỏng rồi cũng có ngày phải cất cánh bay đi, hành trình phải lớn của những đứa trẻ ấy thật sự không dễ dàng gì, chúng đều là những con chim mang đôi cánh yếu ớt chưa một lần dám vùng vẫy ngoài bão giông, nhưng rồi sẽ có lúc phải đối mặt với mọi thứ. Ngày mà những đứa trẻ cất cánh bay xa cũng là ngày bóng người bà mãi mãi tan biến vào hư không…
Thế giới của chúng tôi thì rộng lớn lắm, còn thế giới của họ chỉ còn chúng tôi. Giữa thế giới bao la, họ là nốt trầm sâu lắng trong bản hoà ca của đời người. Ngày nào tôi còn nhận thức được người thân vẫn đang ở bên cạnh mình, tôi là người hạnh phúc nhất. Đừng vì cuộc sống mưu sinh mà quên đi những kỉ niệm, những công lao to lớn ấy, đừng để họ phải lũi thủi, cô đơn trong cái tuổi về già. Hãy quan tâm họ nhiều thêm chút vì chẳng ai biết được ngày mai sẽ như thế nào. “Bầu trời của những đứa trẻ thì mênh mông rộng lớn, chạy hoài chạy mãi cũng không hết chốn đi. Bầu trời của bà thì chỉ bằng cái bếp lửa, nhen nhóm lên bằng tình thương con cháu vô bến bờ…”
Dù cháu có trưởng thành, có khôn lớn như nào đi chăng nữa thì trong mắt bà cháu vẫn là đứa nhỏ ngày nào. Và rồi bà có ở đâu đi chăng nữa thì trái tim này vẫn vẹn nguyên tình cảm mà cháu dành cho bà. Cảm ơn bà vì đã bước đến cuộc đời cháu, mang lại cho cháu những năm tháng tuổi thơ trọn vẹn nhất.
Bà ơi… Ở thế giới bên kia phải thật hạnh phúc bà nhé!!!
Cháu yêu bà.
© Lê Văn Châu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Bạn Luôn Mỉm Cười Và Tiến Về Phía Trước | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






