Lá thư gửi đến thiên đường
2024-11-21 16:10
Tác giả: Lê Văn Châu
blogradio.vn - Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
***
Tháng 10, thu về theo gió heo may, những cơn mưa ngâu bất chợt, trong cơn mưa chiều nay, cái lạnh bắt đầu len lỏi vào từng thớ da thịt, có mùi khói bếp nhà ai đang bay lên theo mùi cá kho ngạt ngào thơm lừng - Cái mùi của hoài niệm, của an nhiên, của một thời bà và cháu đã từng gắn bó.
Mùi cá kho, mùi của gian bếp mái ngói nhỏ làm hồn cháu bỗng chốc xuôi về một miền kí ức mang tên “Ngoại” đã bị phủ bụi quá lâu trong ngăn tủ của một trái tim đang hóa cỗi dần trong lồng ngực này.
Cũng như bao đứa trẻ nông thôn khác, cháu lớn lên cùng với hương vị của mùi rơm rạ, lớn lên cùng tiếng gà gáy tinh mơ và tiếng gọi thân thương của ngoại. Những ngày đầu chập chững làm quen với thế giới xa lạ này cháu luôn có hình ảnh của ngoại bế bồng cùng những khúc ru hò thân thuộc. Bà cháu là tuyệt vời nhất, một con người hiền lành chất phác, chịu thương chịu khó luôn hết mình chăm lo, chỉ dạy, đồng hành với cháu suốt quãng thời gian trẻ dại. Tuổi thơ của cháu là bà ngoại, là mùi của bếp lửa nhỏ, mùi thơm của củ sắn củ khoai ngoại nướng. Những đêm đông lạnh giá, cháu thiếp đi trong hương trầu thơm nồng, trong câu chuyện ngày xửa ngày xưa…
“… Ngày xửa ngày xưa, bà tham gia kháng chiến chống Mỹ. Lúc đó bà là quân y, cứu chữa cho thương binh, bệnh binh. Chiến tranh ác liệt lắm, bọn Mỹ cứ ném bom suốt cả ngày lẫn đêm, bầu trời như xé toạc ra. Đặc biệt khi đó vừa phải làm kinh tế vừa phải chiến đấu, làm thế nào để xứng đáng với danh hiệu “Chiến đấu giỏi, sản xuất cũng giỏi” mà bác Hồ đã viết thư khen ngợi năm 1965 cho nơi đây. Rồi bà kết hôn với ông, sinh ra các cậu, các gì rồi mẹ của cháu. Cũng tay bà nuôi nấng, chăm sóc, đứa nào cũng trưởng thành góp ích cho xã hội…”
Mặc dù đã về già, có chuyện lúc nhớ lúc không nhưng dường như những năm tháng của mưa bom bão đạn, năm tháng gian khổ trong tâm trí bà vẫn là những dòng nhật ký chẳng bao giờ quên được, bà kể một cách mạch lạc, chẳng lúc nào bị vấp. Từ câu chuyện bà kể, từ những tấm bằng khen, huân chương kháng chiến mà bà được tặng, nó làm con tim trẻ thơ khi ấy rạo rực, xao xuyến. Đứa cháu này cũng hiểu một thời gian khó, một thời bà đã nghị lực, một thời mà đôi tay cùng trí óc của người phụ nữ của cháu phi thường đến nhường nào.
Ngày bà đi xa cũng là ngày cháu tròn 5 tuổi, là ngày mà trời đổ cơn mưa nặng hạt như tiếng lòng của cháu. Cháu nghe mẹ kể lại rằng, cháu đã khóc 2 ngày mà không chịu dừng, ai bồng ai bế cũng chẳng cho mãi đến khi bố bồng cháu lại gần nơi bà nằm, đắp chiếc áo lính của bà thì lúc đó cháu ngủ rất ngon.
“Chiều nay cái gió mồ côi
Cứ nằm ôm mộ bà tôi ngoài đồng
Bà đi bỏ chuối bỏ bòng
Cau vườn úa bẹ, trầu không lìa giàn
Cái chăn quấn lấy cái màn
Thút tha thút thít trong gian buồng nhà
Nắng thềm ngơ ngác gọi bà
Bà ơi bà ở trong nhà hay đâu?”
(Bà ơi - Lê Hồng Phúc)
Thời gian mang gửi vào gió, vạn vật vẫn cứ tiếp diễn vòng xoáy của tạo hóa, sinh ra, tồn tại, rồi lại trở về với cát bụi của cuộc đời. Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Người ta cứ cho rằng thời gian sẽ chữa lành được hết tất cả vết thương, nhưng nó vẫn còn để lại sẹo, những vết cắt đã được hàn gắn trong tim vẫn sẽ nhói lên khi cảm xúc dâng trào. Giống như cái lọ thủy tinh vỡ ấy, đã vỡ ra rồi thì chỉ có cho người ta tới mà mang đi, hoặc là mua cái mới. chứ chẳng thể nào mà ngồi tỉ mẩn hàn gắn lại bao giờ đâu. Nhưng cảm xúc thì lại khác, ngoại mất, là nỗi mất mát lớn nhất trong cuộc đời của cháu.
Thì ra cũng có lúc mà bếp củi nhem nhuốc, góc nhà mái tranh, tiếng cười khúc khích , tiếng trẻ rất thanh… lại trở nên đắt giá đến thế. Thì ra cũng có lúc nghẹn ngào trước những vần thơ đã học từ thuở tấm bé, ngỡ như đã quên mà nay lại nhớ từng vần:
“Giờ cháu đã đi xa. Có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở
- Sớm mai này, bà nhóm bếp lên chưa?”
Những đứa trẻ bé bỏng rồi cũng có ngày phải cất cánh bay đi, hành trình phải lớn của những đứa trẻ ấy thật sự không dễ dàng gì, chúng đều là những con chim mang đôi cánh yếu ớt chưa một lần dám vùng vẫy ngoài bão giông, nhưng rồi sẽ có lúc phải đối mặt với mọi thứ. Ngày mà những đứa trẻ cất cánh bay xa cũng là ngày bóng người bà mãi mãi tan biến vào hư không…
Thế giới của chúng tôi thì rộng lớn lắm, còn thế giới của họ chỉ còn chúng tôi. Giữa thế giới bao la, họ là nốt trầm sâu lắng trong bản hoà ca của đời người. Ngày nào tôi còn nhận thức được người thân vẫn đang ở bên cạnh mình, tôi là người hạnh phúc nhất. Đừng vì cuộc sống mưu sinh mà quên đi những kỉ niệm, những công lao to lớn ấy, đừng để họ phải lũi thủi, cô đơn trong cái tuổi về già. Hãy quan tâm họ nhiều thêm chút vì chẳng ai biết được ngày mai sẽ như thế nào. “Bầu trời của những đứa trẻ thì mênh mông rộng lớn, chạy hoài chạy mãi cũng không hết chốn đi. Bầu trời của bà thì chỉ bằng cái bếp lửa, nhen nhóm lên bằng tình thương con cháu vô bến bờ…”
Dù cháu có trưởng thành, có khôn lớn như nào đi chăng nữa thì trong mắt bà cháu vẫn là đứa nhỏ ngày nào. Và rồi bà có ở đâu đi chăng nữa thì trái tim này vẫn vẹn nguyên tình cảm mà cháu dành cho bà. Cảm ơn bà vì đã bước đến cuộc đời cháu, mang lại cho cháu những năm tháng tuổi thơ trọn vẹn nhất.
Bà ơi… Ở thế giới bên kia phải thật hạnh phúc bà nhé!!!
Cháu yêu bà.
© Lê Văn Châu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Bạn Luôn Mỉm Cười Và Tiến Về Phía Trước | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu
Phụ nữ giàu sang phú quý đều có 3 nét tướng này trên khuôn mặt: Ai có 1/3 cũng nhiều phúc nhiều lộc
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.