Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

2023-12-07 06:00

Tác giả: Hoài An


blogradio.vn - Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.

***

Ông ngoại tôi là một người khó tính, ông thường dạy con cháu phải phép tắc, khuôn khổ vì họ hàng bên ngoại tôi đều theo truyền thống nho giáo từ xưa. Lúc nhỏ tôi cảm thấy việc bản thân là con gái luôn thiệt thòi về nhiều mặt, kể cả việc học. Ngay từ ngày còn bé, gia đình tôi luôn tâm niệm rằng cho tôi đi học để biết chữ, biết tính toán chứ không phải để làm ông này bà nọ, vì ông ngoại nói rằng con gái học cao sẽ không lấy được chồng. 

Do tôi cá tính từ nhỏ và nhận thức được điều này từ rất sớm nên bản thân tôi rất sợ đến một ngày sẽ không được đi học, vì thế mà tôi luôn cố gắng để năm nào cũng nhận được giấy khen từ nhà trường. Có lẽ tôi nói ra điều này sẽ rất khó tin nhưng từ lớp 1 đến lớp 12, ngay cả khi lên đại học tôi đều làm lớp trưởng, cuối năm nào tổng kết cũng mang về nhà vài tấm giấy khen. Nhờ vậy mà tôi học đến hết lớp chín, rồi cấp ba, đại học, đi làm..

Ngày tôi thi đậu vào Đại học, tôi hình dung ra việc mình sẽ lên Cần Thơ - với tôi lúc ấy Cần Thơ là một thành phố lớn xa hoa nhiều thử thách, cám dỗ, nhộn nhịp, nơi đáng để học tập, sống và làm việc. Những ngày đầu đặt chân lên đất Cần Thơ tôi phải thích nghi với những điều mới mẻ, hòa nhập vào nó, gắn bó như một phần quê hương mình, những người lạ rồi cũng trở thành thân thiết, những quán lạ rồi cũng trở thành quen, những con đường không thể nhớ tên rồi cũng nằm trong tiềm thức tự bao giờ.

807043f8ec99189022b2dae36d356da6

Nhưng rồi đến một ngày, tôi chợt nhận ra thành phố này bỗng bình thường như quê tôi vậy. Người ta thường nói rằng cái gì thân thiết quá rồi sẽ trở nên bình thường và không còn đặc biệt nữa. Cần Thơ cũng vậy, bốn năm học tại đây từng con đường tôi đã thuộc nằm lòng, những cô, dì bán hủ tiếu gõ chỉ cần thấy tôi ghé quán là tự mang món ra mà không cần hỏi tôi ăn gì, đến nỗi tôi ra vào hoài một quán cà phê mà ở đó nhân viên quen quá cũng chẳng thèm chào tôi như bao người khách khác. Khi đó, tôi cảm thấy Cần Thơ nhỏ bé quá, không còn gì mới mẻ để tôi khai thác, tìm tòi nữa.

Ngày tôi đậu phỏng vấn ở Sài Gòn và chuẩn bị đồ đạc để lên đó làm việc tôi bồi hồi, nôn nao đến không ngủ được. Trong mắt tôi Sài Gòn là cám dỗ, nơi mà bao người muốn đến để thay đổi cuộc đời, cũng là nơi mà người ta đến khi muốn quên đi những điều đã cũ. Ngày đặt chân lên đó tôi cô đơn, lẻ loi, trống vắng lắm và có lẽ đây là lần đầu tiên tôi phải sống một mình ở một nơi rộng lớn, không người thân, không bạn bè thân thiết, không hàng quán quen thuộc,...những đêm đầu chưa quen chỗ lạ tôi không thể ngủ được, cứ trằn trọc mãi.

Sài Gòn dạy cho tôi quá nhiều thứ, điều đầu tiên tôi học được ở đây là lời cảm ơn. Tôi cảm ơn tất cả mọi người, từ anh chị đồng nghiệp đã tận tình giúp đỡ tôi trong những ngày đầu đặt chân đến Công ty, giúp tôi hòa nhập vào môi trường mới. Tôi cảm ơn chị chủ nhà đã luôn quan tâm, hỏi han trong những ngày tôi bước vào nơi ở mới, sợ tôi chưa quen đường xá, hàng quán. Hơn hết, tôi cảm ơn các anh chị ở trọ cùng một nhà đã chia sẻ những kinh nghiệm cho tôi khi làm việc trong môi trường công sở, dạy tôi cách nhìn nhận, thấu hiểu và đánh giá một con người. 

Tôi giờ đây đã không còn là một đứa hấp tấp, vội vã mà điềm tĩnh và trưởng thành hơn. Tôi thấy rất nghịch lý bởi người ta thường nói ai ở Sài Gòn cũng sống vội nhưng Sài Gòn lại giúp tôi sống chậm lại và cảm nhận nhiều hơn. Nếu ngày xưa tôi thích nói thì giờ tôi lại thích nghe, ngày xưa tôi thích là tâm điểm của sự chú ý thì giờ tôi lại muốn là một khán giả đứng xem, ngày xưa tôi là một đứa nặng tình thì giờ tôi đã cảm thấy nhẹ lòng hơn với mọi việc.

8971126c55f832f9809752cf7f286310

Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.

Thật ra mà nói, trong cuộc sống con người ai cũng tham vọng hướng đến những điều lớn lao, nhưng khi nhìn lại có những điều tưởng chừng như nhỏ bé lại khiến ta trở nên hạnh phúc. Cũng giống như Fran KA.Clark từng nhận định: “Ai cũng muốn làm điều gì đó rất lớn lao, nhưng lại không nhận ra rằng cuộc sống được tạo thành từ những điều rất nhỏ”. 

© Hoài An - blogradio.vn

Xem thêm: Thời Gian Sẽ Chữa Lành Mọi Vết Thương 

Hoài An

Có những thứ trong đời chỉ để giấu đi...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…

Tháng Ba đã đến rồi…

Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

back to top