Nghèo mà thương nhau
2025-08-26 11:20
Tác giả:
Hoài An
blogradio.vn - Hồi xưa, nghèo chớ không bạc. Giờ người ta sợ khổ, sợ nghèo, sợ lỗ… mà không sợ vô tình. Vậy mới đau mới xót. Tui ngồi ngẫm, sao bây giờ người ta sống hối hả quá. Gặp nhau chưa kịp cười đã lo người kia hơn mình. Giúp nhau chưa kịp xong đã đòi công, đòi ơn.
***
Hồi xưa, nghèo chớ mà thương nhau. Bữa nào nhà ông Bảy bên kia sông có giỗ, ổng chèo xuồng qua mời tận nhà. Má tui bận nấu cơm cũng ráng gói đòn bánh tét đem biếu lại. Có gì ăn nấy, mà vui. Trời mưa lớn, thấy nhà ai nóc dột, cả xóm chạy qua phụ lợp lại. Không ai hỏi ơn, cũng không ai tính công. Giờ thì khác rồi… Khác xa dữ lắm.
Chiều nay, bữa cơm xong, tui đem cái ghế đẩu ra trước hàng ba mà ngồi. Gió chướng thổi qua hàng cau già, mấy tàu lá chuối xào xạc như ai thì thầm mấy chuyện cũ xưa. Trời thì ngả màu, con nắng chiều chảy xuống mái ngói, đỏ một góc vườn. Mấy đứa nhỏ đi làm chưa về, nên nhà vắng lặng. Ừ, rảnh rỗi, cái đầu nó quay về hồi nào không hay... Tui ngồi ngó ra đường, thấy người ta chạy xe ào ào, ai cũng bận rộn, ai cũng lo chuyện của mình. Ừ thì, thời buổi giờ ai cũng chạy theo mưu sinh, theo tiền bạc. Nhưng mà… cái làm tui buồn thiệt lòng, là lòng người sao mà đổi thay dữ vậy.
Hồi xưa, nghèo chớ mà thương nhau. Bữa nào nhà ông Bảy bên kia sông có giỗ, ổng chèo xuồng qua mời tận nhà. Má tui bận nấu cơm cũng ráng gói đòn bánh tét đem biếu lại. Có gì ăn nấy, mà vui. Trời mưa lớn, thấy nhà ai nóc dột, cả xóm chạy qua phụ lợp lại. Không ai hỏi ơn, cũng không ai tính công. Giờ thì khác rồi… Khác xa dữ lắm.
Hồi cái xóm này bắt đầu lên đèn, có đường nhựa chạy vô tới tận trong đường quê nghèo, người ta bắt đầu dè chừng nhau. Nhà ông Hai trúng mối đất, giàu lên thấy rõ. Xe hơi đậu ngoài sân, cái cổng nhà bự hơn cả cái trụ sở xã. Từ bữa đó, bà Hai không còn ghé chợ sớm nữa. Đi siêu thị. Gặp bà con, gật đầu sơ sịa. Rồi ai cũng nói: “Ờ, giàu rồi, người ta phải khác.” Mà lạ nghen, khác không phải ở cái áo, mà khác ở chỗ cái bụng cái dạ của người ta.

Tui kể bà con nghe chuyện này. Hồi đó, tui góp tiền hùn bán nước với con Hường nhỏ đó ở gần cầu ván, cũng là cháu bên chồng dì Ba. Lúc rủ tui làm ăn, nó nói chuyện ngọt như nước mía lùi. Nói: “Dì Sáu khỏi lo, tiền của dì con giữ giùm, lợi nhuận chia đàng hoàng.” Ừ, mình già rồi, tin người thân, ai dè được ba tháng, nó dẹp quán, lặng lẽ dọn đi tỉnh. Tới giờ chưa thấy bóng dáng. Tui không tiếc tiền. Thiệt, cái tuổi này, vài triệu bạc không bằng một chút tình nghĩa. Cái đau là mình tin người ta là máu mủ, mà người ta coi mình như cái túi rút xong rồi bỏ. Nghĩ tới mà nghẹn ngang cần cổ.
Già rồi, không cần ai nhớ mình là ai. Chỉ mong, ai lỡ làm điều chi sai lòng người khác, thì có ngày ngồi nhớ lại, mà thấy ray rứt. Trời sắp tắt nắng. Tui đứng dậy, rót cho mình tách trà nguội. Tiếng chim gọi nhau về tổ. Gió xào xạc qua hàng cau. Ừ, đời người giống như chén trà vậy đó. Mới rót thì nóng, thơm. Nhưng rồi cũng nguội. Chỉ còn cái hậu đậm hay lạt là thứ ở lại trong miệng mình hoài. Mà cái hậu đó, là lòng người.
Rồi có bữa, tui đi bệnh viện thăm bà Tư bị tai biến. Gặp thằng cháu bả ngồi ngoài hành lang, đang cắm cúi chơi điện thoại. Bà Tư nằm trong giường bệnh lạnh ngắt, miệng méo xệch, nói không ra hơi. Tui hỏi sao không vô đút cháo cho bả, nó nói tỉnh bơ: “Đợi người làm tới.” Trời đất ơi, mẹ nuôi khôn lớn mấy chục năm, giờ nằm một đống mà đứa con không biết động tay. Tui nghe mà muốn khóc.
Hồi xưa, nghèo chớ không bạc. Giờ người ta sợ khổ, sợ nghèo, sợ lỗ… mà không sợ vô tình. Vậy mới đau mới xót. Tui ngồi ngẫm, sao bây giờ người ta sống hối hả quá. Gặp nhau chưa kịp cười đã lo người kia hơn mình. Giúp nhau chưa kịp xong đã đòi công, đòi ơn. Đám cưới thì linh đình, đám giỗ thì qua loa. Con nít bây giờ… nói thiệt, nó khôn sớm, mà khôn kiểu biết so đo từ nhỏ. Biết “cái này mắc tiền”, “cái kia đồ hiệu”, chớ không biết “cái nào là của người thương cho”. Tui già rồi, không theo kịp thời cuộc. Mà cũng không muốn theo. Bởi càng theo, càng thấy… trống rỗng. Cái hồi tui bệnh, nằm một mình trong trạm xá xã, buổi tối thiệt lạnh. Có một cô điều dưỡng trẻ, đem cho tui chén cháo gói thêm chút gừng. Tui nhìn mà rưng rưng nước mắt. Không phải vì chén cháo ngon mà vì tui thấy mình còn được đối xử như một con người có cảm xúc, chớ không phải là một bệnh nhân nằm chờ. Người tốt, bây giờ hiếm lắm. Chớ không phải không có. Nhưng cái đau là: lòng người thiệt quá mỏng, nói bậy một câu, sai một lần, là cả chục năm nghĩa tình cũng sập như lá rụng. Không ai muốn hiểu nhau nữa. Chỉ chực chờ bắt lỗi, rồi quay lưng.
Tui nhớ hồi nhỏ, má dạy: “Làm người, đừng để lòng mình thành dao sắc. Thương người ta dễ, giữ cái tình lâu mới khó.” Bây giờ, người ta giữ tiền kỹ hơn giữ tình. Gặp nhau thì cười, mà trong bụng thì rào rào tính toán. Hồi đó, đi chợ thiếu năm ba đồng, người bán nói: “Thôi, mai đem ra cũng được.” Giờ đi mua mà thiếu một ngàn, có người trợn mắt: “Không đủ thì thôi khỏi lấy.” Ờ, thời buổi khó, ai cũng lo thân mình, mình hiểu. Nhưng hiểu không có nghĩa là không buồn. Tui kể mấy chuyện này, không phải để răn đời. Tui không có quyền đó. Tui chỉ muốn kể cho ai còn ngồi nghe rằng sống trên đời, cái giữ được lâu không phải là nhà, là xe, là của, mà là cách mình từng đối đãi với người khác.
© Hoài An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng Hứa Mãi Mãi, Hãy Hứa Rằng Khi Còn Bên Nhau | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.















