Sống như hoa dại
2023-10-09 05:50
Tác giả:
Hoài An
blogradio.vn - Có lẽ trong tất cả các loài hoa, thứ mà người ta ít chú ý nhất là hoa dại. Loài hoa không tên, không hương, chẳng ai chăm bón, nâng niu.
***
Đôi lúc tôi tự hỏi tại sao nó được người đời đặt cho cái tên là “hoa dại”, thoạt nghe như những đứa trẻ mồ côi không nhà. Thật vậy, loài hoa này không vì ai gieo trồng mà mọc, không vì ai chăm mà tươi tốt, vì bản năng chúng phải sinh tồn nên phải vươn lên. Vậy mà có bao giờ hoa dại chết đâu, ngược lại, nó còn mọc loang ra cả những vùng đất, những nơi cằn cỗi nhất…
Đêm nay Sài Gòn lại mưa, điều này sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu tôi không phải là một đứa xa nhà và ở lại Sài Gòn. Những hạt mưa nặng trĩu nơi trên mái nhà làm lòng nặng trĩu hơn, đơn độc, lẻ loi giữa nơi thành thị xa hoa này.
Gần đây, tôi cảm thấy bản thân mình mệt mỏi và chán nản với cuộc sống bộn bề ngoài kia. Tôi cũng chẳng còn biết sở thích của mình là gì, cũng chẳng còn nhớ mình thích ăn gì và không nhớ nỗi tên một bản nhạc mà mình hay nghe… Có phải tôi cũng đã quên đi bản thân mình ngày xưa?
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo ở một tỉnh miền Tây. Những ngày này, quê tôi đang trong mùa gặt, lúa vàng ươm khắp cả cánh đồng. Nhớ lại cái hồi còn nhỏ, tôi và Liễu hay rủ nhau ra ruộng lúa sau nhà chơi thả diều, bắt mấy con cá rô đồng trong khe nước nhỏ bên bờ ruộng rồi cười khúc khích. Có hôm tôi và nó còn mang cả cơm theo, nó mang cơm còn tôi lén lấy mấy miếng trứng chiên trong nhà rồi cả hai cùng leo lên chiếc máy cày của cậu Năm. Cái thời ấy vậy mà vui, tôi với nó chẳng phải lo âu suy nghĩ về ngày mai như thế nào, chỉ biết vui chơi đến chiều tối thì chạy vào nhà ngủ. Những ngày mưa này, dì tôi thường mua mua ếch, nhái ở chợ về đem xào với xả, hay kho với nghệ ăn ngon lắm. Mấy cái món đó Sài Gòn làm gì có, mà có đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào giống hương vị của quê nhà.
Hồi đó, bà ngoại nó hay nói sau này hai đứa học làm cô giáo, trong đôi mắt người xưa thì nghề giáo là một nghề rất cao quý và họ rất đáng tự hào. Tôi với nó nghe vậy thì cứ cười tủm tỉm gật đầu lia lịa, hồi nhỏ mà, có biết mơ ước là gì đâu. Lớn lên đi học xa nhà, tôi với nó cũng ít gặp nhau hơn, mỗi đứa cũng có cho mình một dự định riêng cho tương lai và cũng chẳng còn vô tư như ngày trước nữa…
Những ngày này ở Sài Gòn buồn lắm, vì trông nó chẳng giống Sài Gòn chút nào. Người đời người ta vẫn thường hay nói “Sài Gòn hoa lệ” giống như cái vẻ kiêu hãnh và đẹp mê người của nó, nơi của những cơ hội, của những người có ước mơ thay đổi cuộc đời. Giờ đây không còn những ồn ào tấp nập xưa… Đêm đến, nỗi nhớ trong tôi lại ùa về một cách rõ rệt. Tôi có thể cảm nhận được chúng như lấy tay sờ vào nó vậy. Nhớ về một quê hương thanh bình, nhớ về tuổi thơ những ngày tôi và nó, nhớ những món ăn đơn sơ đạm bạc mà ấm áp tình cảm gia đình.
Tôi là một đứa không giỏi che giấu đi những cảm xúc của mình, nhưng phải tự dặn lòng không bao giờ được khóc, phải mạnh mẽ kiên cường dù bất cứ hoàn cảnh nào có thể xảy ra. Những lúc như thế này, tôi chợt nhớ về những bông hoa dại, dù trong hoàn cảnh nào thì chúng vẫn mạnh mẽ vươn lên giành lấy sự sống mặc dù xung quanh đầy rẫy khắc nghiệt. Những cánh hoa vàng ươm nho nhỏ vẫn rực rỡ, kiêu hãnh, đầy sự sống và hy vọng bất kể ngày mai nó ra sao.
Giữa chốn phồn hoa này tôi cũng là một cành hoa dại, không nhà, không người thân. Có nhưng lúc bản thân cũng mệt mỏi và chơi vơi nhưng tôi luôn tự nhủ mình phải sống, phải cố gắng và nhất định phải rực rỡ, kiêu hãnh như loài hoa dại ấy. Chỉ có như vậy, tôi mới không lãng phí cuộc đời mình vì chỉ một lần mình được sống thì tiếc gì không sống hết mình, trọn vẹn.
Viết tới đây, tôi nhớ lại một câu nói mà tôi đã từng đọc “Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Thật vậy, có cố gắng thì sẽ thành công, có vươn lên thì sẽ không bao giờ gục ngã. Điều quan trọng là, bạn có can đảm để bước qua những ngày nắng, bạn có ngần ngại vươn lên sau khi bị người đời giẫm đạp lên mình. Hãy nhớ rằng, sự sống bắt đầu từ trong gian khổ, vì thế hãy cứ sống như một loài hoa dại không tên.
Mưa cũng dần tạnh, thỉnh thoảng chỉ còn vài giọt rơi lộp độp trên mái nhà. Hy vọng rằng những mưa nhanh qua đi để lòng người ấm lại. Với tất cả trái tim mình, tôi mong Sài Gòn sớm khỏe lại để trở về với Sài Gòn của những ngày đầy nắng.
© Hoài An - blogradio.vn
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.