Nếu biết làm người lớn khó vậy tôi sẽ không mong mình lớn nhanh vậy đâu
2021-11-03 01:25
Tác giả:
Tiêu Xanh
blogradio.vn - Ở ngoài đồng, còn mấy cô, chú đang làm đồng cũng vội về nhà, để việc còn lại cho ngày mai. Làm người lớn thật khó. Nhiều lúc tôi ước nếu mình được trở về ngày xưa, tôi sẽ không mong mình lớn nhanh như vậy.
***
Tia nắng cuối cùng của ngày đang gồng mình soi xuống một vùng núi màu vàng sậm rồi khuất dần, khuất dần. Cả một vùng trời yên ắng lạ thường. Thỉnh thoảng, có tiếng cu cườm gáy vài tiếng "cúc cu", chốc chốc lại có tiếng gà gáy lên đệm vào nốt nhạc cuối ngày. Thật tuyệt vời nếu có một ly trà đá ngay trước mắt tôi.
Tôi vội cho nốt mấy quả dưa hấu còn sót lại trên đám ruộng dưa vừa thu hoạch xong chiều nay gánh về nhà cho kịp tối. Từ cánh đồng nhìn theo lối về, núp sau hàng tre là làng tôi ở. Cứ độ giờ này, các cụ ở nhà lại bắt đầu chuẩn bị các món ăn cho bữa tối. Làn khói từ bếp củi chui qua ống khói, rồi bốc lên hòa quyện vào nhau trên không trung. Nhìn nó, tôi liên tưởng đến vùng đất thiên đường nhưng tồn tại dưới trần gian vậy.
Trời sập tối. Tôi cũng vừa gánh hết số dưa về. Ngày còn nhỏ, tôi cũng từng ghét cay ghét đắng âm thanh tạo ra từ ma sát của thân tre với nhau. Bởi lẽ, các câu chuyện tâm linh mà người dân truyền tai nhau liên quan đến cây tre làm tôi sợ. Nhưng bây giờ, mỗi lần đi ngang qua, tôi đều lắng tai nghe. Tôi ví tiếng “cót két” đó là âm thanh nhận ra quê hương. Với mỗi luồng gió đi qua, tùy độ lớn hay nhỏ mà tiếng “két két” cũng khác nhau, cứ như điệu nhạc du dương có nốt trầm, nốt bổng. Thích thật, dư âm này.
Năm nay thật lạ, vì dịch covid kéo dài, tôi ở nhà lâu hơn. Cũng chính lẽ đó, thời gian tôi ở lại giúp gia đình cũng lâu hơn mấy năm trước. Với một cô sinh viên đi học xa nhà, đây có lẽ là thời gian quý giá mà bản thân tự tận dụng để lưu lại những kí ức diễn ra và để cất nó vào tim.
Ở nơi tôi sống, đồng ruộng hầu hết trồng cây lúa nước. Nhưng mùa này, thường là bỏ hoang cho cỏ dại mọc lên, rồi cắt về nuôi bò. Một vài hộ gia đình bỏ công trồng dưa, trồng ngô, đậu... Vì thế, nhìn ra đồng không phải dải ngân hà lúa mà lởm chởm nhiều loại hoa màu nhấp nhô lên xuống, thấy rõ bờ ruộng cao, thấp.
Nhấp ly trà đá, tôi chợt nhớ về những ngày bé. Thời điểm này là lúc bọn nhỏ tụi tôi rủ nhau chạy ra đồng, trên tay không quên cầm theo con diều giấy mới làm xong. Ngày đó, cứ đợi gió lên, giật giật dây diều cho chúng bay lên. Chúng tôi làm diều với nhiều hình dạng, có cánh diều hình cá mập, có cánh diều hình bướm, hình đại bàng, hay đơn giản hơn chỉ là một hình tam giác, hình vuông... Tất nhiên, hình dáng đó chỉ là mô phỏng, bởi thực tế, các con diều đó đều do chúng tôi tự tay sáng tạo.
Còn nhớ, tôi cũng tự làm cho mình con diều giấy hình cá chép. Để có tre vót thành khung cho diều, tôi phải năn nỉ ba mãi mới được. Rồi ba gom về hai cây tre, dư dũ cho tôi vừa phá vừa làm khung diều. Rủ thêm vài đứa bạn trong xóm, chúng tôi đứa chẻ tre, đứa vót tre, đứa tạo hình. Tâm huyết bỏ ra mệt thì mệt nhưng mà vui. Nhỡ có bạn nào lỡ làm sai bước, vậy là phải làm lại, rồi cả đám phá lên cười. Một thời tuổi thơ không ngủ trưa mấy ngày liền cũng chỉ vì làm diều.
Bước cuối cùng, gắn đuôi cho diều. Chờ đến lúc gió thổi, cả bọn í ơi rủ nhau ra đồng, cho chúng bay lên. Là những bờ ruộng cao, thấp khác nhau, chúng tôi cứ chạy, chạy để diều không bị xoay vòng mà rơi xuống. Nhiều lúc vấp ngã, người dính bùn. Nhưng không sao, lại đứng lên, cười toe toét rồi lại chạy. Mãi đến sập tối, mới chịu về nhà, uống hết ly trà đá không đường mà gia đình vẫn hay dùng. Cứ thế, có lẽ, mùa nghỉ hè là mùa mà tôi mong đợi nhất, đợi để được đi chơi, đợi để được thả diều, để được lấm bùn.
Mới đó mà gần chục năm trôi qua. Không gian bao trùm lên thời gian. Thật ra không có gì thay đổi cả, ngôi làng vẫn thế, trẻ nhỏ bây giờ vẫn hồn nhiên như thế, chỉ có bản thân ta cần suy nghĩ và trách nhiệm hơn cho tương lai. Ở ngoài đồng, còn mấy cô, chú đang làm đồng cũng vội về nhà, để việc còn lại cho ngày mai. Làm người lớn thật khó. Nhiều lúc tôi ước nếu mình được trở về ngày xưa, tôi sẽ không mong mình lớn nhanh như vậy.
Thả hồn vào khoảng không, nhấp ngụm trà đá lạnh, ngồi dưới ghế đá kê trước hiên nhà, tôi miên man về những hoài niệm lúc nhỏ. Thiết nghĩ rằng có phải lúc nhỏ, ai cũng có tuổi thơ như mình hay không? Ngước mặt nhìn vào khoảng không vô tận, từng ngôi sao lấp lánh như chào người bạn nhỏ. Bỗng nghĩ về bài thơ thuở nhỏ từng được học.
“Ngàn vì sao lấp lánh kia ơi
Sao tôi không biết tên của bạn
Trên cao bay xung quanh thế gian
Như viên kim cương xinh giữa trời”.
© Tiêu Xanh - blogradio.vn
Xem thêm: 25 tuổi, bạn mong đợi điều gì?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.















