Kéo con diều tuổi thơ trở lại
2021-07-27 01:16
Tác giả:
Tiêu Xanh
blogradio.vn - Trước khi lại một lần nữa rời quê đi học xa, tôi đã thỏa mãn những thổn thức trong lòng mình. Ngắm con diều bay lên hòa với gió. Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng hóa ra ngày ấy và bây giờ vẫn như nhau.
***
Những đứa trẻ 4 tuổi, 5 tuổi cười sang sảng khi cầm dây diều mà bố trao cho. Mắt chúng không rời cánh diều tung lượn trên không. Tiếng cười của bọn trẻ hòa chung với nhau vang cả một vùng.
Cái nắng trưa hè chiếu xuống hiên nhà, lùm cây ngoài vườn xìu xuống như đang trách móc điều gì. Nằm vắt trên cái võng được ba tôi mắc ngoài vườn, tôi hướng mắt xa xa về phía đồng ruộng.
Mùa gặt đến rồi. Từng mẫu ruộng được thu hoạch, chỉ còn lại đó những mảng rơm phơi nắng, đang chờ người nông dân cuốn đem về. Những lúc tâm trạng thoải mái như này, tôi thích nghe nhạc - nghe các bài hát về quê hương. Rồi tôi mơ màng, thả hồn theo làn gió cùng lời hát của ca sĩ Thùy Chi. Cô đang ca bài “Quê tôi” giọng cô trong vắt:
“Quê tôi có cánh diều vi vu, xa xa luỹ tre làng
Trưa trưa dưới mái đình rêu phong, là bóng mát ngày thơ
Quê tôi có cánh đồng bao la, thơm hương lúa lên đòng
Liêu xiêu mái tranh nghèo đơn xơ, trở về nhé tuổi thơ tôi”.
Chợt nghĩ về ngày đó. Kể từ lần ấy, cách đây gần chục năm, tôi không còn mảy may hay nghe đến hai từ thả diều nữa. Tôi không hiểu vì sao bọn trẻ lại không còn hứng thú với cánh diều tự mình thả để nó bay lượn trên không trung nữa. Có phải vì thời nay công nghệ quá phát triển mà ai nấy điều thấy điện thoại, laptop…hấp dẫn hơn nhiều so với trò chơi dân gian này? Hay vì lấy cớ rằng khoảng không bị chiếm bởi khối dây điện chằng chịt?
Kí ức của những ngày í ới, rủ bạn bè ra đồng để căng con diều lên trong tôi ngày một phai đi. Hồi đó, tôi chỉ nhớ là cứ mỗi chiều chiều, tôi gác lại mọi thứ và cầm cánh diều tự làm bằng tờ báo cũ và theo đám bạn chạy ra đồng. Thả diều. Cánh diều bay bay. Mỗi lúc nó bay thật cao, tôi vui lắm.
Thật ra, tôi cũng không biết ý nghĩa nó là gì mà làm tôi thích thú đến lạ lùng như vậy. Rồi mãi khi mặt trời khuất hẳn, bọn tôi mới chịu thu diều về nhà. Không chỉ thả và thu diều thôi là xong đâu, cái tôi nhớ nhất là khoảnh khắc lúc thả diều. “Gió điều khiển, ai mà biết được” - đây chính là câu nói kinh điển và là lí do của tụi tôi lúc bấy giờ mỗi khi gặp tình huống dây diều chồng chéo nhau trên không trung, làm cho “đối thủ” bị rơi.
Lần này, về quê nghỉ dịp hè, tôi kể lại câu chuyện thuở nhỏ của mình. Chị họ tôi gật gù trêu “Mày cũng có một thời tuổi thơ dữ dội rồi đó. Từ thời đó tới nay, bọn nhóc đâu còn câu chuyện mang tên thả diều nữa đâu”. Câu nói của chị khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. Cảm giác vô định, hoài nghi rằng đám nhóc ngày nay tại sao không hứng thú với thả diều.
Phải chăng bọn trẻ dường như quên mất hai từ thả diều và “đang bận liên minh với lũ bạn” là một cái cớ để từ chối con diều. Tôi vẫn thấy đâu đó một vài chỗ vẫn còn chơi trò chơi dân gian này nhưng chỗ của tôi từng sinh ra, từng lớn lên lại dần dần vắng bóng.
Mười năm, đó là một con số khá dài để tôi chờ đợi một sự khởi sắc của cánh diều quê tôi. Và giờ trong đầu tôi mặc định rằng cái trò chơi ấy đã “quê mùa” rồi, chỉ thời xưa mới thích thú với nó thôi. Năm nay là một năm tôi thấy có sự kì lạ, lạ khi phải ở tại nhà để chống dịch và hơn hết lạ khi con diều ngày ấy lại được tung bay giữa trời bởi người lớn.
Tôi đang mơ chăng? Không, là thật đấy. Những thanh niên trong làng đang căng con diều bay lên cao. Các anh, các chị đang hướng dẫn cho con, cháu của mình cách giật dây diều sao cho nó được bay cao mà không bị rơi. Tôi cũng làm cho mình một con diều bằng tờ báo rồi cho nó bay lên, thầm thốt lên “Cuối cùng thả diều cũng quay lại rồi”. Tôi như nửa khóc, nửa cười. Sau bao năm vắng bóng, thật vi diệu, nó đã quay lại và lôi kéo không chỉ trẻ con mà còn có cả người lớn nữa.
Tiếng cười của bọn trẻ hòa chung với nhau vang cả một vùng. Tôi hỏi anh Cừ sao lại hứng thú với việc chỉ con mình thả diều như vậy và câu trả lời của anh làm tôi kinh ngạc “Bởi vì thằng bé còn nhỏ đâu có biết thả, mình thả cho nó coi”. Phải, thả diều để quay lại tuổi thơ của mình và cho bọn trẻ biết rằng ở đây vẫn còn có một trò chơi dân gian hấp dẫn biết bao thế hệ.
Người lớn thả diều thì đã sao, với tôi, đó lại là một điều tốt đẹp. Nếu như các thế hệ sau quên đi lúc trước, nơi chúng sinh đã từng có một trò chơi thú vị, hấp dẫn ra sao thì các anh, các chị sẵn sàng cho con bay về tuổi thơ của chính họ ngày trước để lục lại những kí ức đẹp quay về hiện tại. Những câu đấu khẩu vẫn không dứt giữa đàn anh khiến bọn trẻ cười tẹt ga “Một anh diều đã rời cuộc chơi”, “xem con diều “baby shark” của anh mày bay cao chưa kìa”.
Phía dưới là cánh đồng lúa mới lớn, trên là cánh diều với đủ hình thù của đại bàng, phượng hoàng còn ở giữa có chúng tôi với bọn trẻ đang dõi mắt theo đứa con đang lượn trên kia.
Cánh diều cất lên như mang theo bao hy vọng, lời gửi gắm của chúng tôi đến nơi xa. Cứ như vậy, ngày nào cũng chờ lúc mặt trời lặn, bọn trẻ mới chịu thu diều ra về. Đâu đó, tôi nghe một nhóc nói trong tiếng gió: “Con vui lắm, ngày mai con lại bảo cậu ra đây thả diều tiếp”.
Trước khi lại một lần nữa rời quê đi học xa, tôi đã thỏa mãn những thổn thức trong lòng mình. Ngắm con diều bay lên hòa với gió. Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng hóa ra ngày ấy và bây giờ vẫn như nhau.
© Tiêu Xanh - blogradio.vn
Xem thêm: Bên tôi nghĩa là luôn ở trong trái tim tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc
Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi
Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói
Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo
Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường
Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa
Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão
Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại
Có thể là chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu và kỷ niệm đó vẫn tồn tại. Đôi khi, trong những giây phút lặng im, tôi cảm nhận được hơi thở của những kỷ niệm đó, và tôi biết rằng tình yêu thanh xuân mà chúng tôi đã trải qua là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi.

Từ thích đến theo đuổi
Tuy nhiên, tôi lại sợ mình sẽ bỏ cuộc giống như tôi đã từng làm với rất nhiều sở thích khác. Tôi sợ mình không đủ cam kết, không đủ bền bỉ để theo đuổi đam mê.

Quê hương hai tiếng thân thương ấy
Quê hương hai tiếng thân thương ấy Nung nấu hồn thơ đến cháy lòng Cuộc sống mới thay da đổi thịt bao sắc màu rực rỡ mênh mông.