Kéo con diều tuổi thơ trở lại
2021-07-27 01:16
Tác giả:
Tiêu Xanh
blogradio.vn - Trước khi lại một lần nữa rời quê đi học xa, tôi đã thỏa mãn những thổn thức trong lòng mình. Ngắm con diều bay lên hòa với gió. Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng hóa ra ngày ấy và bây giờ vẫn như nhau.
***
Những đứa trẻ 4 tuổi, 5 tuổi cười sang sảng khi cầm dây diều mà bố trao cho. Mắt chúng không rời cánh diều tung lượn trên không. Tiếng cười của bọn trẻ hòa chung với nhau vang cả một vùng.
Cái nắng trưa hè chiếu xuống hiên nhà, lùm cây ngoài vườn xìu xuống như đang trách móc điều gì. Nằm vắt trên cái võng được ba tôi mắc ngoài vườn, tôi hướng mắt xa xa về phía đồng ruộng.
Mùa gặt đến rồi. Từng mẫu ruộng được thu hoạch, chỉ còn lại đó những mảng rơm phơi nắng, đang chờ người nông dân cuốn đem về. Những lúc tâm trạng thoải mái như này, tôi thích nghe nhạc - nghe các bài hát về quê hương. Rồi tôi mơ màng, thả hồn theo làn gió cùng lời hát của ca sĩ Thùy Chi. Cô đang ca bài “Quê tôi” giọng cô trong vắt:
“Quê tôi có cánh diều vi vu, xa xa luỹ tre làng
Trưa trưa dưới mái đình rêu phong, là bóng mát ngày thơ
Quê tôi có cánh đồng bao la, thơm hương lúa lên đòng
Liêu xiêu mái tranh nghèo đơn xơ, trở về nhé tuổi thơ tôi”.
Chợt nghĩ về ngày đó. Kể từ lần ấy, cách đây gần chục năm, tôi không còn mảy may hay nghe đến hai từ thả diều nữa. Tôi không hiểu vì sao bọn trẻ lại không còn hứng thú với cánh diều tự mình thả để nó bay lượn trên không trung nữa. Có phải vì thời nay công nghệ quá phát triển mà ai nấy điều thấy điện thoại, laptop…hấp dẫn hơn nhiều so với trò chơi dân gian này? Hay vì lấy cớ rằng khoảng không bị chiếm bởi khối dây điện chằng chịt?
Kí ức của những ngày í ới, rủ bạn bè ra đồng để căng con diều lên trong tôi ngày một phai đi. Hồi đó, tôi chỉ nhớ là cứ mỗi chiều chiều, tôi gác lại mọi thứ và cầm cánh diều tự làm bằng tờ báo cũ và theo đám bạn chạy ra đồng. Thả diều. Cánh diều bay bay. Mỗi lúc nó bay thật cao, tôi vui lắm.
Thật ra, tôi cũng không biết ý nghĩa nó là gì mà làm tôi thích thú đến lạ lùng như vậy. Rồi mãi khi mặt trời khuất hẳn, bọn tôi mới chịu thu diều về nhà. Không chỉ thả và thu diều thôi là xong đâu, cái tôi nhớ nhất là khoảnh khắc lúc thả diều. “Gió điều khiển, ai mà biết được” - đây chính là câu nói kinh điển và là lí do của tụi tôi lúc bấy giờ mỗi khi gặp tình huống dây diều chồng chéo nhau trên không trung, làm cho “đối thủ” bị rơi.
Lần này, về quê nghỉ dịp hè, tôi kể lại câu chuyện thuở nhỏ của mình. Chị họ tôi gật gù trêu “Mày cũng có một thời tuổi thơ dữ dội rồi đó. Từ thời đó tới nay, bọn nhóc đâu còn câu chuyện mang tên thả diều nữa đâu”. Câu nói của chị khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. Cảm giác vô định, hoài nghi rằng đám nhóc ngày nay tại sao không hứng thú với thả diều.
Phải chăng bọn trẻ dường như quên mất hai từ thả diều và “đang bận liên minh với lũ bạn” là một cái cớ để từ chối con diều. Tôi vẫn thấy đâu đó một vài chỗ vẫn còn chơi trò chơi dân gian này nhưng chỗ của tôi từng sinh ra, từng lớn lên lại dần dần vắng bóng.
Mười năm, đó là một con số khá dài để tôi chờ đợi một sự khởi sắc của cánh diều quê tôi. Và giờ trong đầu tôi mặc định rằng cái trò chơi ấy đã “quê mùa” rồi, chỉ thời xưa mới thích thú với nó thôi. Năm nay là một năm tôi thấy có sự kì lạ, lạ khi phải ở tại nhà để chống dịch và hơn hết lạ khi con diều ngày ấy lại được tung bay giữa trời bởi người lớn.
Tôi đang mơ chăng? Không, là thật đấy. Những thanh niên trong làng đang căng con diều bay lên cao. Các anh, các chị đang hướng dẫn cho con, cháu của mình cách giật dây diều sao cho nó được bay cao mà không bị rơi. Tôi cũng làm cho mình một con diều bằng tờ báo rồi cho nó bay lên, thầm thốt lên “Cuối cùng thả diều cũng quay lại rồi”. Tôi như nửa khóc, nửa cười. Sau bao năm vắng bóng, thật vi diệu, nó đã quay lại và lôi kéo không chỉ trẻ con mà còn có cả người lớn nữa.
Tiếng cười của bọn trẻ hòa chung với nhau vang cả một vùng. Tôi hỏi anh Cừ sao lại hứng thú với việc chỉ con mình thả diều như vậy và câu trả lời của anh làm tôi kinh ngạc “Bởi vì thằng bé còn nhỏ đâu có biết thả, mình thả cho nó coi”. Phải, thả diều để quay lại tuổi thơ của mình và cho bọn trẻ biết rằng ở đây vẫn còn có một trò chơi dân gian hấp dẫn biết bao thế hệ.
Người lớn thả diều thì đã sao, với tôi, đó lại là một điều tốt đẹp. Nếu như các thế hệ sau quên đi lúc trước, nơi chúng sinh đã từng có một trò chơi thú vị, hấp dẫn ra sao thì các anh, các chị sẵn sàng cho con bay về tuổi thơ của chính họ ngày trước để lục lại những kí ức đẹp quay về hiện tại. Những câu đấu khẩu vẫn không dứt giữa đàn anh khiến bọn trẻ cười tẹt ga “Một anh diều đã rời cuộc chơi”, “xem con diều “baby shark” của anh mày bay cao chưa kìa”.
Phía dưới là cánh đồng lúa mới lớn, trên là cánh diều với đủ hình thù của đại bàng, phượng hoàng còn ở giữa có chúng tôi với bọn trẻ đang dõi mắt theo đứa con đang lượn trên kia.
Cánh diều cất lên như mang theo bao hy vọng, lời gửi gắm của chúng tôi đến nơi xa. Cứ như vậy, ngày nào cũng chờ lúc mặt trời lặn, bọn trẻ mới chịu thu diều ra về. Đâu đó, tôi nghe một nhóc nói trong tiếng gió: “Con vui lắm, ngày mai con lại bảo cậu ra đây thả diều tiếp”.
Trước khi lại một lần nữa rời quê đi học xa, tôi đã thỏa mãn những thổn thức trong lòng mình. Ngắm con diều bay lên hòa với gió. Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng hóa ra ngày ấy và bây giờ vẫn như nhau.
© Tiêu Xanh - blogradio.vn
Xem thêm: Bên tôi nghĩa là luôn ở trong trái tim tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.















