Phát thanh xúc cảm của bạn !

Kéo con diều tuổi thơ trở lại

2021-07-27 01:16

Tác giả: Tiêu Xanh


blogradio.vn - Trước khi lại một lần nữa rời quê đi học xa, tôi đã thỏa mãn những thổn thức trong lòng mình. Ngắm con diều bay lên hòa với gió. Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng hóa ra ngày ấy và bây giờ vẫn như nhau.

***

Những đứa trẻ 4 tuổi, 5 tuổi cười sang sảng khi cầm dây diều mà bố trao cho. Mắt chúng không rời cánh diều tung lượn trên không. Tiếng cười của bọn trẻ hòa chung với nhau vang cả một vùng.

Cái nắng trưa hè chiếu xuống hiên nhà, lùm cây ngoài vườn xìu xuống như đang trách móc điều gì. Nằm vắt trên cái võng được ba tôi mắc ngoài vườn, tôi hướng mắt xa xa về phía đồng ruộng. 

Mùa gặt đến rồi. Từng mẫu ruộng được thu hoạch, chỉ còn lại đó những mảng rơm phơi nắng, đang chờ người nông dân cuốn đem về. Những lúc tâm trạng thoải mái như này, tôi thích nghe nhạc - nghe các bài hát về quê hương. Rồi tôi mơ màng, thả hồn theo làn gió cùng lời hát của ca sĩ Thùy Chi. Cô đang ca bài “Quê tôi” giọng cô trong vắt:

“Quê tôi có cánh diều vi vu, xa xa luỹ tre làng

Trưa trưa dưới mái đình rêu phong, là bóng mát ngày thơ

Quê tôi có cánh đồng bao la, thơm hương lúa lên đòng

Liêu xiêu mái tranh nghèo đơn xơ, trở về nhé tuổi thơ tôi”.

Chợt nghĩ về ngày đó. Kể từ lần ấy, cách đây gần chục năm, tôi không còn mảy may hay nghe đến hai từ thả diều nữa. Tôi không hiểu vì sao bọn trẻ lại không còn hứng thú với cánh diều tự mình thả để nó bay lượn trên không trung nữa. Có phải vì thời nay công nghệ quá phát triển mà ai nấy điều thấy điện thoại, laptop…hấp dẫn hơn nhiều so với trò chơi dân gian này? Hay vì lấy cớ rằng khoảng không bị chiếm bởi khối dây điện chằng chịt?

tuoi_tho

Kí ức của những ngày í ới, rủ bạn bè ra đồng để căng con diều lên trong tôi ngày một phai đi. Hồi đó, tôi chỉ nhớ là cứ mỗi chiều chiều, tôi gác lại mọi thứ và cầm cánh diều tự làm bằng tờ báo cũ và theo đám bạn chạy ra đồng. Thả diều. Cánh diều bay bay. Mỗi lúc nó bay thật cao, tôi vui lắm. 

Thật ra, tôi cũng không biết ý nghĩa nó là gì mà làm tôi thích thú đến lạ lùng như vậy. Rồi mãi khi mặt trời khuất hẳn, bọn tôi mới chịu thu diều về nhà. Không chỉ thả và thu diều thôi là xong đâu, cái tôi nhớ nhất là khoảnh khắc lúc thả diều. “Gió điều khiển, ai mà biết được” - đây chính là câu nói kinh điển và là lí do của tụi tôi lúc bấy giờ mỗi khi gặp tình huống dây diều chồng chéo nhau trên không trung, làm cho “đối thủ” bị rơi.

Lần này, về quê nghỉ dịp hè, tôi kể lại câu chuyện thuở nhỏ của mình. Chị họ tôi gật gù trêu “Mày cũng có một thời tuổi thơ dữ dội rồi đó. Từ thời đó tới nay, bọn nhóc đâu còn câu chuyện mang tên thả diều nữa đâu”. Câu nói của chị khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. Cảm giác vô định, hoài nghi rằng đám nhóc ngày nay tại sao không hứng thú với thả diều. 

Phải chăng bọn trẻ dường như quên mất hai từ thả diều và “đang bận liên minh với lũ bạn” là một cái cớ để từ chối con diều. Tôi vẫn thấy đâu đó một vài chỗ vẫn còn chơi trò chơi dân gian này nhưng chỗ của tôi từng sinh ra, từng lớn lên lại dần dần vắng bóng.

Mười năm, đó là một con số khá dài để tôi chờ đợi một sự khởi sắc của cánh diều quê tôi. Và giờ trong đầu tôi mặc định rằng cái trò chơi ấy đã “quê mùa” rồi, chỉ thời xưa mới thích thú với nó thôi. Năm nay là một năm tôi thấy có sự kì lạ, lạ khi phải ở tại nhà để chống dịch và hơn hết lạ khi con diều ngày ấy lại được tung bay giữa trời bởi người lớn.

tha_dieu

Tôi đang mơ chăng? Không, là thật đấy. Những thanh niên trong làng đang căng con diều bay lên cao. Các anh, các chị đang hướng dẫn cho con, cháu của mình cách giật dây diều sao cho nó được bay cao mà không bị rơi. Tôi cũng làm cho mình một con diều bằng tờ báo rồi cho nó bay lên, thầm thốt lên “Cuối cùng thả diều cũng quay lại rồi”. Tôi như nửa khóc, nửa cười. Sau bao năm vắng bóng, thật vi diệu, nó đã quay lại và lôi kéo không chỉ trẻ con mà còn có cả người lớn nữa.

Tiếng cười của bọn trẻ hòa chung với nhau vang cả một vùng. Tôi hỏi anh Cừ sao lại hứng thú với việc chỉ con mình thả diều như vậy và câu trả lời của anh làm tôi kinh ngạc “Bởi vì thằng bé còn nhỏ đâu có biết thả, mình thả cho nó coi”. Phải, thả diều để quay lại tuổi thơ của mình và cho bọn trẻ biết rằng ở đây vẫn còn có một trò chơi dân gian hấp dẫn biết bao thế hệ.

Người lớn thả diều thì đã sao, với tôi, đó lại là một điều tốt đẹp. Nếu như các thế hệ sau quên đi lúc trước, nơi chúng sinh đã từng có một trò chơi thú vị, hấp dẫn ra sao thì các anh, các chị sẵn sàng cho con bay về tuổi thơ của chính họ ngày trước để lục lại những kí ức đẹp quay về hiện tại. Những câu đấu khẩu vẫn không dứt giữa đàn anh khiến bọn trẻ cười tẹt ga “Một anh diều đã rời cuộc chơi”, “xem con diều “baby shark” của anh mày bay cao chưa kìa”.

dieu_9

Phía dưới là cánh đồng lúa mới lớn, trên là cánh diều với đủ hình thù của đại bàng, phượng hoàng còn ở giữa có chúng tôi với bọn trẻ đang dõi mắt theo đứa con đang lượn trên kia. 

Cánh diều cất lên như mang theo bao hy vọng, lời gửi gắm của chúng tôi đến nơi xa. Cứ như vậy, ngày nào cũng chờ lúc mặt trời lặn, bọn trẻ mới chịu thu diều ra về. Đâu đó, tôi nghe một nhóc nói trong tiếng gió: “Con vui lắm, ngày mai con lại bảo cậu ra đây thả diều tiếp”. 

Trước khi lại một lần nữa rời quê đi học xa, tôi đã thỏa mãn những thổn thức trong lòng mình. Ngắm con diều bay lên hòa với gió. Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng hóa ra ngày ấy và bây giờ vẫn như nhau.

©  Tiêu Xanh - blogradio.vn

Xem thêm: Bên tôi nghĩa là luôn ở trong trái tim tôi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top