Mùa hoa trứng cá trong ký ức tôi
2020-12-11 01:22
Tác giả:
Hiên
blogradio.vn - Có những mùa hoa mãi mãi không cách nào quay trở lại. Và có những năm tháng chỉ còn nằm yên trong trí nhớ. Khoảng trời năm ấy có lẽ là một trong những điều tốt đẹp nhất mà nó từng có được. Hệt như hình ảnh đứa nhỏ đứng tít tận gần ngọn trứng cá, háo hức hô to “Ê, chụp nè mày”.
***
Tuổi thơ của những đứa nhỏ như nó tầm hơn chục năm trước không hề có bóng dáng của điện thoại bóng loáng, tiện ích với game bắn vèo vèo như bây giờ. Đa phần nhà nào kha khá thì được coi phim hoạt hình trên cái tivi màu đúng giờ mỗi ngày. Mà lúc đó đối với mấy đứa con nít như nó thì có những điều còn thú vị hơn cái ti vi chiếu hình phát tiếng ấy mỗi ngày.
Thời đó, quanh quẩn chúng nó suốt ngày là những con đường làng đất cát chênh vênh. Trưa nào cả lũ cũng chạy í ới trên đường từ nhà đứa đầu xóm đến cuối xóm. Đến mùa lúa gặt khắp đồng là lúc những con diều bay cao tít trên mà từ nhà ngửa đầu nhìn có thể thấy được.
Hồi ấy nhà đứa nào cũng nghèo nên được tía làm cho mấy con diều bằng báo to đùng nhưng cứng cáp. Cả đám tung tăng ùa ra ruộng vàng ươm những gốc rạ lởm chởm thi nhau thả cao ơi là cao.
Diều cứ bay thiệt hết mình trên bầu trời xanh, nắng chiều tha hồ tỏa sáng trên mặt diều làm những hình vẽ, con chữ mờ dần dần. Nó lúc đó đơn thuần chỉ nghĩ diều được làm ra phải có nghĩa vụ bay thật cao, khi nào hết nổi thì đứt.
Sau này khi dở dang một mối tình mà được bắt đầu bằng cố chấp nó mới hiểu thêm, rằng “không phải vì cùng chiều mà chính vì ngược chiều gió mà diều mới cố bay thật cao”.
Trong những ngày tha thẩn từng ngóc ngách của xóm làng, thì căn cứ tụ họp đông đủ nhất của con nít trong xóm là cây trứng cá to đùng, ôm lấy hơn một nửa cái sân được tía nó tráng xi măng lởm chởm, khúc thấp khúc cao.
Cây trứng cá cao tít hơn cả hàng dây điện mắc trong xóm, lá cành thì xum xuê. Có lần nó đang ngước mắt nhìn cả chục trái trứng cá chín đỏ mà thòm thèm.
Chiều chiều, cả đám loi nhoi trong xóm thi nhau hái trứng cá xem đứa nào nhiều hơn. Cả gần chục đứa “quánh tù xì” coi đứa nào được leo trước. Đa phần nó đều thắng nhưng lần nào cũng hái không nhiều bằng thằng Đầu Bự trong xóm.
Đầu Bự leo thoăn thoắt lên cây, kể cả mấy cành nhỏ nhất Đầu Bự cũng luồn lách ra gom bằng được mà không sợ té gãy chân. Có mấy bữa, so bì gì chưa thấy mà đã thấy má cầm cây, tiếng la vọng ra cả xóm còn nghe rượt cả đám khắp chạy sân khi thấy lấp ló trong tay từng đứa là hàng chục quả trứng cá còn non tí tẹo .
Cả đám quăng luôn nắm trứng cá cắm đầu chạy khắp xóm, tiếng má càng lúc càng xa. Đến lúc nó chạy đến nhà bà Chín Đờn Cò ở cuối xóm thì không nghe nữa, chỉ thấy cái ngọn xanh tươi của cây trứng cá phấp phới trong gió chiều.
Trứng cá say trái tầm tháng 5, tháng 6 ngay đúng hè. Qua mùa cây sai trái thì đám nhỏ bỏ cái trò hái trứng cá mà túm tụm lại hô “Nhiều ra ít bị” và đưa cái bàn tay bé xíu ra. Đứa thua úp mặt vô cây hét vang “Năm , mười , mười lăm,…” rồi mếu máo đi kiếm lũ bạn.
Mấy năm sau nó vào cấp 2, cấp 3 với bài vở chồng chất và giấc mơ Đại học để thoát nghèo, càng lớn nên suốt ngày chỉ đâm đầu vào cái chữ, con số. Những chiều tụ tập dưới gốc cây thưa dần và không còn náo nức như trước nữa.
Một sáng dậy sớm trước ngày lên Sài Gòn thi Đại học chừng 2 tuần, nó nghe tiếng chổi quét lao xao quanh gốc trứng cá vàng cả sân của má. Chợt nó nhận ra trong đám nhỏ ngày xưa có đứa đã nghỉ học theo mẹ đi ghe buôn hàng từ mấy năm trước.
Có con nhỏ còn vừa mời má nó đi đám thôi nôi con đầu lòng. Có thằng hôm qua lại mới bị công an mời ra xã vì trộm tiền của người ta. Và nó nhận ra thêm hình như tóc má có thêm nhiều sợi trắng hơn.
Hôm đó, khoảng trời nhỏ của nó tự dưng buồn đến nao lòng.
Vào Đại Học, nó rong ruổi trên giảng đường và những chuyến đi. Lần ấy cuối năm nhất, tía đèo nó về trên chiếc xe cà tàng tới cổng nhà thì mưa ập tới. Nó thấy trơ trọi nửa thân dưới cây trứng cá run rẩy hứng từng đợt nước như thác đổ xuống, nhựa từ vết chém ứa ra, trôi theo nước mưa thấm vào đất mẹ.
Tối đó nghe tía nói “Mấy nay cây rụng lá nhiều quá, má mày quét mỏi tay. Rồi còn bão liên miên nữa, chặt chứ không thôi ngã thì cực nữa”. Tự dưng nó nghe sóng mũi cay xè, tuổi thơ từ đó mất đi một khoảng trời.
Mấy năm nay mẹ mới qua bạo bệnh nên sức khoẻ yếu hẳn đi, nó thường về nhà hơn. Một chiều khi mà mặt trời chuẩn bị ngủ, nó lui cui ôm đống củi vào bếp với má, mới thấy cây trứng cá ngày xưa chỉ còn lởm chởm cái gốc nhô lên mặt đất. Giây phút ấy, nó đứng đó như đứng dưới vòm cây năm nào, ngỡ ngàng nghe lời ca cũ.
“Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu đời đắng cay.”
Có những mùa hoa mãi mãi không cách nào quay trở lại. Và có những năm tháng chỉ còn nằm yên trong trí nhớ. Khoảng trời năm ấy có lẽ là một trong những điều tốt đẹp nhất mà nó từng có được. Hệt như hình ảnh đứa nhỏ đứng tít tận gần ngọn trứng cá, háo hức hô to “Ê, chụp nè mày”.
© Hiên - blogradio.vn
Xem thêm: Tạm biệt tuổi thơ đến lúc phải lớn rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.








