Những mùa bão thương nhớ
2019-10-08 01:20
Tác giả: Hiên
blogradio.vn - Những mùa bão thương nhớ lại thỉnh thoảng trở về. Càng trong giông bão con người lại càng mạnh mẽ và lạc quan hơn. Chỉ là giữa thành phố mà cái hiện đại đang giả vờ bao trùm lên lối sống lạc hậu này, không biết niềm tin đó tồn tại được bao lâu.
***
Nhớ hồi đó cách đây cũng hơn mười năm, bão về đợt đó lớn giật mình. Mà nhà tôi lúc đó còn bằng lợp bằng lá chưa sửa sang được như bây giờ. Cha mẹ tôi ra ở riêng mới mấy năm nên thiếu trước hụt sau đủ đường. Chị em tôi thì đang tuổi ăn tuổi lớn nên đâm ra nghèo mãi chưa thấy khá. Lúc đó trời đen thui cả ngày mà chẳng thấy động tĩnh gì. Tôi chạy loanh quanh xóm cùng mấy đứa nhóc ngó nghiêng thấy nước sông dâng lên tận nhà của bà Chín Đờn Cò xong xóm. Nhà bà đông con nên nghèo nhất xóm, lại nằm cạnh mé sông. Bình thường nước lên là đám cỏ um tùm trước nhà đã ngập không thấy ngon đâu. Nay dòng nước đục lênh láng khắp nhà. Con sông êm dịu hôm nay bỗng cuồn cuộn từng đợt nhỏ. Tiếng ù ù tứ phía càng ngày càng mạnh kéo theo cây cối nghiêng ngả, cả đám ù té chạy vèo về nhà. Mấy trận giông thổi qua chưa kịp mưa thì hai cây khuynh diệp cuối cùng sau nhà đã ngã ngang, mủ ứa ra đỏ như nước sơn chảy theo cơn bão kéo về. Tôi nhìn hồi lâu, mắt cứ ươn ướt mà không hiểu tại sao.
Mưa trút xuống liên tục như sợ con người sẽ quên nó giữa những ngày nắng nóng oi bức. Căn nhà lá xiêu vẹo chống chọi với ông trời. Bao nhiêu thau thùng lấy hết ra mà nước vẫn cứ rớt rơi xuống nền đất lạnh ngắt, lỗ dột thì càng ngày càng to. Má túm lấy hai cái tấm ni lông rộng thùng thình trắng đục bọc lại cho hai chị em tôi, dặn đứng sẵn ngay cửa đi “Nhà có sập thì chạy qua nhà bà Năm liền nghe”. Nhà bà Năm cao to, tường sơn xanh rêu chắc chắn nhứt trong xóm. Lúc đó, má lẩm bẩm nói "Bởi tao mới nói bây ráng học. Học để hết nghèo chứ vầy quài đâu có đặng". Mà lúc đó tôi chỉ tự hỏi “Hổng biết cái lều nhỏ mới làm ban sáng với lũ nhóc trong xóm nằm ở phía sau ruộng nhà còn không? Sao mà thấy mênh mông nước đục ngầu!”. Đang định hỏi má thì cây trâm ổi ngay cửa bị mưa quật tan tác, hoa bay táp vào mặt. “Thôi, mai mốt xây lại cái tổ khác vậy”...
Bây giờ gia đình tôi đã có một ngôi nhà rộng hơn, đẹp hơn và cứng cáp hơn. Miền Tây quê tôi cũng thưa dần những cơn bão. Nhưng cây trâm ổi năm nào bị mất giống đã không còn trồng lại được nữa. Thay vào đó là hai hàng bông móng tay tôi xin từ nhà nhỏ bạn cùng xóm về tự tay trồng. Bông móng tay hai màu hồng đỏ tươi tắn nên má cũng thích, nói nhìn nó vui vui cũng đỡ buồn. Tuổi trẻ tôi rong ruổi trên giảng đường và những chuyến đi. Mỗi lần về nhà tôi lại chẳng ngắm bông móng tay tự mình trồng được bao lâu như lúc còn quẩn quanh bên cây trâm ổi xưa. Mùa bão năm đó tôi không phải mất hai cây khuynh diệp và cây trâm ổi. Cái tôi mất là môt khoảng trời nhỏ của riêng mình.
Năm nay bão về khi mà bao tấm lưng vẫn đang nai ra bươn chải kiếm sống, không biết ở quê bà con đã thủ sẵn vài thùng mì gói, mấy chục trứng với mấy con mắm linh chưa. Tôi lại nghe văng vẳng lời má bên tai “Bởi tao mới nói bây ráng học. Học để hết nghèo chứ vầy quài đâu có đặng. "Khi lớn lên con không còn mong ước giàu có sang trọng thật lớn, chỉ hi vọng bản thân hạnh phúc với đồng tiền chính mình làm ra. Người thì kiếm việc, kẻ lại tìm đam mê.
Vừa nghĩ miệng tôi vừa nhai miếng trứng chiên thơm phức bỗng dưng thấy đăng đắng. Tự nhiên nhớ vị mặn của kho quẹt ăn với cháo trắng ghê. Rồi còn nhớ tô mì chua cay húp xì xụp trong những ngày mưa lênh láng khắp nhà, chảy cả vào lòng người. Một món ăn ngon chưa hẳn là vừa miệng. Một công việc mà hàng tháng mấy chục triệu chưa chắc đổi được vài ngày thoải mái. Một góc nhà nhỏ bình yên, một quán cà phê ngập tràn tĩnh lặng chưa hẳn ủ âm được một tâm hồn lạnh. Bởi tâm động thì nơi nào cũng là bão giông.
Những mùa bão thương nhớ lại thỉnh thoảng trở về. Càng trong giông bão con người lại càng mạnh mẽ và lạc quan hơn. Chỉ là giữa thành phố mà cái hiện đại đang giả vờ bao trùm lên lối sống lạc hậu này, không biết niềm tin đó tồn tại được bao lâu. Như ai ai cũng tấm tắc khen ngợi, thi nhau đánh giá đàn bà con gái giỏi giang, đảm đang dựa trên tất cả những tổn thương và hy sinh của họ cho gia đình. Nhưng đàn bà – sinh ra đã đáng được trân trọng như một người bình thường của xã hội. Sài Gòn lại bắt đầu những ngày mưa. Sài Gòn cũng có những con đường ngập lênh láng cản bước chân của bao người tất tả trong mưa với bộn bề lo toan.
© Hiên – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ít ra còn có anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu