Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đi qua những mùa bão

2016-10-26 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Quê mình mưa bão nhưng không ngập nhiều như những nơi khác, vì địa hình khá thoáng và nước cũng dễ rút. Vậy nên không có cảnh phải ngồi trên nóc nhà chờ cứu trợ, hay chưa bao giờ trong tình trạng không thể tiếp cận. Vậy mà mình đã thấy thương, thấy xót rồi. Nghĩ đến những vùng xa xôi hơn, hình ảnh những đứa trẻ ló đầu ra từ mái nhà, những người mất tích, bị nước lũ cuốn trôi...

***



Lắng nghe bài hát Quê hương tuổi thơ tôi - Mỹ Tâm

Những ngày này, nghe thông tin về bão lũ ở quê, lòng thấy nghẹn ngào. Chợt nhớ về những mùa bão đã đi qua trong cuộc đời. Những kí ức tưởng như mới của ngày hôm qua nhưng lại là quá khứ quá xa xôi.

Sài Gòn cũng mưa, Sài Gòn cũng ngập, nhưng cái ngập nơi đây sao thấy nó cứ bình thường trôi qua, chẳng có gì đáng bận tâm hay suy nghĩ. Chẳng qua chỉ là chút khó chịu vì tắc đường, chút sợ sệt vì xe chết máy, hay cũng có những nỗi lo khác, như đồ trôi bồng bềnh, xe máy bị cuốn trôi. Nhưng nỗi lo đó không sâu, không khắc khoải như mùa bão lũ ở miền Trung.

Tôi sinh ra nơi vùng quê xa xôi, có con sông Đào quanh năm chảy, có rừng thông gió thổi vi vu, có đồng ruộng xanh tươi bốn mùa. Quê hương đó vốn đã đẹp, giờ lại thêm đẹp hơn nữa đối với những người con xa quê, vì nó còn vấn vương một nỗi nhớ vô bờ. Tuổi thơ nơi quê đó, tôi đã trải qua những mùa bão đầy ắp kỉ niệm.

Lúc còn bé, lúc gia đình có 4 người, trong ngôi nhà cũ, tường vôi và đá, mái ngói cũ. Cứ mỗi lần bão tới, sau đó kéo theo mưa, là cứ phải chuẩn bị nến, thau chậu để hứng nước. Không biết kí ức mơ hồ hay tưởng tượng mà trong đầu tôi lại xuất hiện cái cảnh cả nhà ngồi bên mâm cơm, có rau muống luộc và vừng lạc, không thì thêm bát cà muối. Dưới ánh nến bập bùng, ngoài trời gió thổi ào ào, nước vẫn tích tắc chảy trong những chậu hứng nước. Ăn xong hai chị em lại chơi mấy trò nghịch dại, không thì lại chọc nhau khóc chí chóe, rồi mẹ lấy roi đánh cho tét đít. Bố thì ra kiểm tra xem ao có bị tràn không, lỡ tràn cá thoát ra thì lại khổ. Xong rồi đắp chăn đi ngủ chờ cơn bão đi qua.

Đi qua những mùa bão

Sáng hôm sau, tất nhiên là được nghỉ học rồi, sẽ theo mấy người ra đồng xem bắt cá, không thì nghịch nước ngoài đường, rình xem có cá ở cái mương trước nhà hay không. Bữa cơm ngày sau bão hầu như nhà nào cũng có cá. Kể ra bão đáng sợ thật, nhưng cái không khí lúc nó đi qua mới trong lành làm sao. Lúc đó bạn sẽ chỉ muốn đứng hít hà cái mùi của cỏ cây, mùi của bùn đất. Tất cả mọi thứ như được gột rửa, cây cối trong lành. Con người cũng tạm gác lại cái bộn bề lo toan của cuộc sống, trở về với gia đình và những điều bình dị nhất. Hầu như ai cũng ra đồng bắt cá, nhà nào bắt được nhiều thì bán, không thì mời nhau nhậu nhẹt đủ thứ.

Lúc còn bé, lúc chưa hiểu nhiều về cuộc sống, tôi lại thích cái không khí của những cơn bão và những trận lũ mang lại. Cái đơn giản đầu tiên đó là được nghỉ học, còn nếu có cố gắng đi học thì đến lớp cũng rất vắng, hầu như học chơi chơi một tí rồi về. Mà cái cảm giác đi học trời mưa lũ cũng hay, xắn quần xắn áo, mặc áo mưa, người ướt nhẹp. Lúc học cấp 1, có đợt mưa lớn, nước từ khe suối và cái đập trong núi chảy ra làm đường đi học bị cản trở, đi qua cái đoạn nước đó phải có người lớn bế không thì ngồi trên xe đạp rồi đẩy qua. Mà cái cảm giác qua được rồi mới đã làm sao, còn tranh thủ lấy chân khươ khươ tí nước.

Rồi cũng nhớ những mùa bão ôm ngoại ngủ. Kí ức về ngoại không còn nhiều nhưng sao cái cảm giác vẫn như in, an toàn và ấm áp. Cái mùi trầu phải trong hơi thở của ngoại, cái mùi đó sao gần gũi và thân thương biết bao nhiêu.

Lớn lên một tí, lúc nhà vắng người hơn, thì những mùa bão cũng khác đi. Trong kí ức của tôi không có nhiều về giai đoạn này. Chỉ nhớ một cơn bão, hình như rất mạnh. Lúc này đã xây nhà mới, to đẹp hơn nhiều, tường gạch và mái tôn, có ke chống bão nữa. Lần đó có 2 chị em ở nhà. Mất điện, gió thổi ào ào, cái mái nhà không hiểu nước từ đâu chảy xuống tràn trên trần nhà, bắt đầu chảy xuống cầu thang. Rồi cậu với hai anh sang, thiết kế lại các kiểu. Đêm đó ông anh ở lại ngủ với đứa em. Thật ra cũng khó diễn tả cảm giác của mình lúc đó. Chắc lúc đó mình sẽ ngồi trong phòng, ánh nến bập bùng, nghĩ xa vời về cuộc sống, về những điều xung quanh, bên ngoài gió rít, mưa xả xuống mái tôn bùng bùng...

Đi qua những mùa bão

Có những mùa bão đi qua làm mọi thứ xác xơ và tiêu điều. Buồn nhất chắc là mùa bão làm cái cây xà cừ nhà mình bị đổ. Cái cây đó là nơi mà mỗi trưa hè bọn trẻ con cả xóm lại tụ tập, rồi lấy trái xà cừ làm kèn. Dưới gốc xà cừ đó có biết bao nhiêu kỉ niệm. Thế mà nó đã gục xuống ngang đường. Trận bão khủng khiếp đó cũng làm mấy cây tràm đổ xuống mái nhà cậu, vỡ ngói.

Cũng nhớ về những mùa bão đi theo ông anh họ chạy xe máy giữa đường ngập, đi xem lụt như thế nào. Dường như bão cũng là lý do để cho những người thân có dịp quan tâm đến nhau hơn. Để cho những con người nên miền quê đó có cơ hội xích lại gần nhau hơn.

Quê mình mưa bão nhưng không ngập nhiều như những nơi khác, vì địa hình khá thoáng và nước cũng dễ rút. Vậy nên không có cảnh phải ngồi trên nóc nhà chờ cứu trợ, hay chưa bao giờ trong tình trạng không thể tiếp cận. Vậy mà mình đã thấy thương, thấy xót rồi. Nghĩ đến những vùng xa xôi hơn, hình ảnh những đứa trẻ ló đầu ra từ mái nhà, những người mất tích, bị nước lũ cuốn trôi...

Bão lũ là chuyện ông trời, có muốn tránh cũng không được, nhưng mong những mùa bão đi qua đừng khốc liệt, hãy đi qua nhẹ nhàng và để lại những kí ức đẹp đẽ như tôi đã có. Đừng để lại những nỗi đau mất mát, chia li...

© Nguyễn Thị Hồng – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top