Gửi thanh xuân không bao giờ ngoảnh lại
2020-04-06 01:27
Tác giả: Hiên
blogradio.vn - Năm cuối cấp, nó vì một người ở Sư phạm, mà bằng lòng chọn bốn năm thanh xuân gửi lại nơi đây. Sau này mới hay người cũng đã đi xa trong chính cái thành phố hoa mĩ mà người ta không ngừng giận dỗi, không ngừng xa nhau và không ngừng đau lòng.
***
Một buổi chiều nắng ươm vàng cả khoảng trời hè năm lớp mười một, nó gặp anh trong một căn nhà bé xíu ấm cúng trong cuộc họp ra quân của Câu lạc bộ tình nguyện của xã. Đôi mắt một mí của anh sáng rực lên trên gương mặt bánh bao bầu bĩnh, giọng trầm trầm góp ý cho kế hoạch nhỏ chứa công sức của gần chục người trong nhóm. Sau này, nó mới biết giọng anh không chỉ trầm mà còn rất ấm – như một mặt trời nhỏ luôn xuất hiện sau những cơn mưa nặng hạt, làm lòng người thôi còn ngơ ngác.
Câu lạc bộ tình nguyện của nó thành lập trên giấy tờ của xã Uỷ đàng hoàng nên hoạt động vô cùng nghiêm túc. Tiêu chí lựa chọn tình nguyện viên cũng thoải mái, chỉ cần nhiệt tình và hòa nhập là được. Số lượng thành viên càng lúc càng đông cũng là lúc anh và nó càng xích lại gần hơn. Không ai hỏi sao hai đứa này nó dính nhau mọi lúc mọi nơi mà chỉ thắc mắc khi lỡ một hôm nào đó yên xe sau của anh vắng nó. Những kẻ yên bình ở cạnh nhau cơ hồ xem đó rất đỗi bình thường cho đến về sau, khi đã qua rồi mới phát hiện bản thân mình đã từng hạnh phúc đến đâu.
Giữa mùa nó ôn thi tốt nghiệp căng thẳng, anh hay dắt nó đi ăn khắp hàng quán gần xa mà cho đến vài năm sau này khi dắt díu mấy đứa bạn ở quê đi chơi, nó vẫn chỉ mơ hồ biết một vài chỗ nhâm nhi thoải mái anh hay ghé hồi đó. Trưa nắng, hai đứa hay chui vào một cái quán karaoke rẻ bèo quen thuộc của lũ học sinh dưới quê. Nó thì hát y như rằng chỉ có ai mà không còn quan tâm dở hay mới ngồi nghe nổi. Anh thì cứ hát toàn nhạc buồn, như chính lòng anh luôn ưu tư cho những điều đã cũ. Người hát thì vẫn cứ da diết, còn người nghe thì vẫn âm ỉ mãi không thôi.
Năm cuối cấp, nó vì một người ở Sư phạm, mà bằng lòng chọn bốn năm thanh xuân gửi lại nơi đây. Sau này mới hay người cũng đã đi xa trong chính cái thành phố hoa mĩ mà người ta không ngừng giận dỗi, không ngừng xa nhau và không ngừng đau lòng. Nó cũng bắt đầu mang cái đầu ngắn cũn cỡn đi khắp nơi, gác lại mái tóc dài rối bù trong gió của ngày xưa.
Từng ấy thời gian trôi qua nó mới biết hóa ra năm tháng đó là một đoạn đường anh dắt tay nó cùng nhau trưởng thành. Ngần ấy năm qua hai đứa bước những bước riêng cùng dưới một bầu trời, loay hoay tự xây dựng cái gọi là cuộc đời cho mình. Chẳng biết góc nhỏ của anh có còn những cung đường vàng ươm nắng chiều và lấp loáng cả nước mưa mà mình từng đi qua không, riêng khoảng trời của nó gần như đã chứa rất nhiều điều đáng nhớ. Sư Phạm từ ngày không còn thấy anh, nó vẫn đều đặn còn những bài thuyết trình nước rút trên giảng đường. Những ngày chạy hụt hơi đổi cơ sở học và đứa bạn sinh viên đã cùng khóc cùng cười với nhau.
Nhiều lúc nó nghĩ nếu hồi đó không gặp anh, nó chắc đã làm lỡ đi nhiều điều đáng giá. Nếu anh không từng ở bên, nó giờ chắc còn nông nổi hơn rất nhiều. Nhưng mình bước qua nhau rồi, mới hay nhịp lòng đã lỡ. Sau này mới biết chẳng thể thương ai chân thành như vậy, hết mình như vậy.
Thật ra, nhớ là một trạng thái khó kềm chế được của một trái tim biết đập. Mình có thể kiểm soát một cuộc hẹn của người yêu nhưng đôi lần người đó buồn ngớ ngẩn thì mình chẳng chắc được trong số muôn vạn cái buồn đó có cái nào dành cho người cũ hay không. Thật ra, nếu có duyên đồng hành đã là phúc phần trong số những đoạn đường dở dang rồi. Vì những năm tháng đó người làm sao trả lại cho tôi? Không trả được, cả đời ngày cũng không cách nào trả được.
Có những câu chuyện từng yêu hay không, từng thương hay không cũng đã thành cổ tích, nhưng không có hậu như những gì chúng ta đã nghe thuở nhỏ. Và chúng ta mỗi ngày vẫn sống như bao người khác. Cứng cáp và mạnh mẽ hơn.
Ai rồi cũng có một tuổi trẻ hoang dại yêu và đam mê trải nghiệm. Điều mà bây giờ những ông bố bà mẹ vẫn dạy con mình không nên vướng vào mà quên mất rằng không sớm thì muộn, chúng ta đều cũng sẽ bước qua. Và rồi chúng ta sẽ lại đi trên một chuyến tàu khác, ghé một trạm dừng nào đó và rồi tiếp tục vác hành lý ra một sân ga khác.
Thỉnh thoảng nhìn vài mẩu trong đời mình hồi đó rồi lại hóa đơn giản khi nhận ra rằng có những điều không còn buồn như mình từng nghĩ. Chỉ hy vọng sau này khi đã ấm êm trong một vòng tay khác, chúng ta sẽ nhớ rằng có một thời mình đã bình yên mà phải lòng nhau như vậy.
Sài Gòn hôm nay nhẹ tênh, như câu chuyện xưa đã trở thành một nồng nàn tuổi trẻ. Dành tặng anh và em, hai kẻ từng có một thời là thanh xuân của nhau.
© Hiên – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tháng tư và lời nói dối chân thành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời