Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những cánh diều ký ức

2019-03-27 01:18

Tác giả:


blogradio.vn - Hình như mỗi người ở mỗi thời điểm lại thường nhớ về mấy thứ đã trải qua trong quá khứ, tôi của ngày đó ngồi trên bờ nghĩ về những con diều giấy, tôi của bây giờ đứng trên cầu nghĩ về những con diều nhựa lẫn cả diều giấy, về rất nhiều điều tôi từng mong ngóng, mơ ước, như cái ước mơ tôi từng tự hào với mẹ và rất nhiều thứ mà tôi đã để quên theo thời gian.

***

Chiều cuối tuần tôi lang thang lên Cần Thơ đi dạo, ngang qua cây cầu Cái Răng lại gặp cả một vùng trời toàn những cánh diều: diều phượng hoàng, diều cá mập, và rất nhiều con diều khác. Tiếng trẻ con hét ầm hai bên bờ kè ven sông, "Diều tao bay cao quá!", "Không của tao cao hơn mà!" rồi cả bọn cười vang như vang cả một vùng. Tôi chợt thầm nhận ra hè đang về rồi, đã lâu lắm rồi tôi chẳng còn để ý xem hè đến hè đi là bao giờ. Tôi nhớ về khoảng kí ức những năm đó.

Khi còn bé, còn thường xuyên ở với gia đình, vào dịp hè tôi cùng các anh chị tự làm diều để chơi. Đó là những con diều được làm từ những trang vở còn dư sau một năm học của chúng tôi, khung của nó được rút từ cây chỗi xương của mẹ và dường như hết mùa hè thì lúc nào mẹ cũng phải thay đi cây chổi mới và càm ràm cho vài câu. Tôi là đứa nhỏ nhất nên được giao nhiệm vụ làm cái đuôi diều, nhớ khi đó tôi dành cả tâm huyết, sự tỉ mỉ cho cái đuôi dây xích ấy. Tôi làm ba cái đuôi thật là dài tít tắp nhất có thể để được anh chị khen lấy, khen để rồi cười tít mắt, nhưng thật sự còn vì một điều khác nữa. Nếu ai đã từng chơi con diều giấy ấy sẽ biết, rằng độ dài của chiếc đuôi chính là linh hồn của con diều, là niềm kiêu hãnh của người sở hữu diều.


Và tại con suối sau nhà là sân khấu, là sàn đua của bọn trẻ cả xóm, người hô xuất phát lúc nào cũng là chị Ti, cái giọng chị the thé, cố hét to nhất có thể "1....2....3.....thả". Lúc ấy bốn năm con diều được người giữ buông ra, đồng thời người kéo chạy thật nhanh lên quả đồi gần đó. Chúng cứ theo gió giật giật rồi đồng loạt bay lên, nhưng thường chỉ có chiếc của thằng Hùng là chao đảo và cắm mạnh xuống đất móp méo và đương nhiên nó sẽ lại khóc ré lên ăn vạ. Còn những con diều còn lại thì cứ lên cao dần đến một độ nhất sẽ định đứng lặng yên ở đó, tôi năm ấy còn rất nhỏ nên lúc nào khi thấy đã "an toàn" (theo cách định nghĩa nào đó của anh hai) anh sẽ cho tôi cầm lái con diều, đương nhiên là để tránh bị tôi mách mẹ anh không cho chơi.

Anh hai đứng bên cạnh liên tục nói: "Út giật nhẹ thôi, giật đều đều tí" và chưa đến 10 giây sau anh giựt lại nó khỏi tôi khi thấy con diều có dấu hiệu sẽ cắm đầu xuống đất. Lúc ấy với tôi, việc lái một con diều rất khó, giật không đều tai cũng rớt, giật nhẹ cùng không ăn thua, giật mạnh quá thì xin tạm biệt và tôi kết luận người lái được nó thật giỏi. Khi đã chán ngắm nhìn những con diều yên bình trên con diều cao tít, cả bọn hạ chúng về một độ cao nhất định và trận chiến đá diều bắt đầu. Những con diều dưới sự điều khiến của người lái bay ngang qua, chéo lại, va vào nhau và chiếc duy nhất không cắm mũi xuống đất là kẻ thắng. Đương nhiên, trẻ con đơn giản thắng là cười hà hà, còn khi thua sẽ khóc khản cả giọng, tôi nhớ có lần sự tiếc rẻ, ấm ức đi vào cả giấc mơ của mình tối đó.

Khi lớn hơn, tôi về ở tại quê nội, những mùa hè năm đó chẳng còn những đứa trẻ ngồi cùng nhau làm con diều giấy. Mỗi đứa đều có những con diều sặc sỡ, đủ hình dạng cho riêng mình, chiều đến lại í ới gọi nhau ra biển. Tôi tầm ấy không đặc biệt thích thả diều nữa, chỉ thích nhìn một khoảng trời đầy những con diều cưởi gió nên vẫn lon ton chạy theo các anh. Diều cá mập đen, diều phượng hoàng đỏ bay cao tít, bọn trẻ trong thôn khi đó bảo nhau rằng con diều càng bay cao, ước mơ sẽ càng dễ đạt được. Tôi nghe xong non nớt nghĩ bản thân mình không có diều là ước mơ sẽ chẳng bay được rồi và cười.


Cách chơi diều khi lớn hơn một tí cũng chẳng khác gì lúc con bé tẹo, cả bọn cùng thi nhau thả thật cao, cười vang, khi chán rồi lại bày trò đá diều. Nhưng đặc biệt những con diều loại này chẳng mỏng manh như diều giấy, chúng bị đá rơi cả xuống biển, thế là cả bọn lại nhào ra biển nhặt lên, rồi tiện thể tắm biển. Chỉ còn mỗi tôi ngồi trên bờ nhìn những con diều nhựa bị ướt ngỗn ngang và thầm nghĩ nếu là diều giấy chắc đã móp méo, rã bung ra và hỏng hết cả.

Hình như mỗi người ở mỗi thời điểm lại thường nhớ về mấy thứ đã trải qua trong quá khứ, tôi của ngày đó ngồi trên bờ nghĩ về những con diều giấy, tôi của bây giờ đứng trên cầu nghĩ về những con diều nhựa lẫn cả diều giấy, về rất nhiều điều tôi từng mong ngóng, mơ ước, như cái ước mơ tôi từng tự hào với mẹ và rất nhiều thứ mà tôi đã để quên theo thời gian. Âm thanh của bọn trẻ, của tiếng xe cộ tan tầm kéo tôi về với thực tại, tôi bật cười với hoàng hôn rồi ra về. Dù bây giờ tôi chẳng có con diều nào cả, cũng không thường ngắm chúng nữa nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm lòng vì tôi có cánh diều của tuổi thơ trong kí ức, những kỉ niệm mà tôi còn gìn giữ đến bây giờ là thứ luôn nhắc nhở tôi cuộc sống vốn đẹp đẽ và rực rỡ như thể nào. Mặc dù có điều đã đạt được, đang đạt được hay là mãi không thể đạt được thì kỉ niệm luôn là cách diều đẹp nhất với tôi.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top