Bay lên lần nữa cánh diều tuổi thơ ơi!
2012-05-16 16:21
Tác giả:
Trên chuyến xe về thăm Quê, Tôi luôn rạo rực và bồi hồi những cảm xúc yêu thương của người con sống xa nhà. Tình cờ qua ô cửa kính, một cái gì đó rất quen thuộc đang bay trên bầu trời cao, cố gắng lắm mới nhìn thấy rõ. Ồ! chính là nó, một cánh diều tuổi thơ ư? Đúng là nó rồi, cánh diều của bao kỷ niệm đầy vui tươi và hồn nhiên của trẻ thơ với nụ cười trong trẻo. Tôi nhắm mắt lại để hít thật sâu những hương vị Quê hương - Vùng đất đầy nắng và gió từ Biển mặn yêu dấu!
Sau hơn hai tiếng, Tôi mới về đến ngôi nhà thân yêu. Chợt hương vị bữa cơm trưa thân thương bay ra từ trong nhà ra khiến Tôi bùi ngùi. Tôi chạy thật nhanh, chào dạ thưa, đón nhận những cái ôm đầy ngọt ngào, những nụ cười đầy ấm áp yêu thương của Ba của Mẹ, của Nội và mấy đứa em…Ôi! Thật hạnh phúc làm sao.
Quê Tôi ở vùng Biển mà bên kia là đầm phá Tam Giang sông nước mênh mông, nơi thiên nhiên mang đến cho con người bao nhiêu tài sản quý giá. Dù đã 21 tuổi rồi nhưng ký ức tuổi thơ không bao giờ phai trong Tim mình. Thời thơ ấu của tôi gắn liền với những mầu sắc hoài niệm, vô vàng hình ảnh, kỷ niệm êm đềm mà cũng đầy táo bạo từ lúc cởi truồng tắm mưa đến năm cấp III đầy thơ mộng. Chính hình ảnh cánh diều kỳ diệu kia khiến Tôi như được sống lại và quay về với thế giới tuổi thơ! Biết bao ước mơ từ những lời ru à ơi của Mẹ, nhớ mùi mặn của biển với những đoàn thuyền đánh cá vượt biển khơi, những tiếng cười đùa vang đâu đây của đám học trò, những buổi chăn trâu trên cánh đồng làng xanh mát, vang lên khúc hát tuyệt vời của chú chim Sơn Ca, thả hồn theo những cánh diều giấy vi vu bay lên bầu trời cao, những trò chơi dân gian như bắn bi, bóng làng, nhảy giây,,, của những đứa trẻ trong xóm…. Từ chị Gió thổi vi vu, từ Ông mặt trời cười tươi mới, và từ chốn làng quê yêu thuở nào. Nơi in dấu của một đời người. Thật hạnh phúc!
Kỷ niệm mà Tôi nhớ nhất là Xíu - một tiểu thư con nhà giàu bên xóm được bố mẹ rất cưng chiều, cô nàng luôn đeo cái nơ to trên đầu nên có biệt danh là nàng Bạch Tuyết bướng bỉnh, … nhưng khi chơi, đi học cùng Tôi thì cô bé ấy lại ngoan lạ thường. Ngày đó, đám bạn thân gọi chúng Tôi là “Đôi bạn Nhí” tuyệt vời.
Nhớ lúc 9- 10 tuổi, cứ mỗi sớm mai, Tôi cùng Mẹ ra biển để đón chợ cá tươi, đi ngang nhà “ Xíu” để gọi cô bé theo cùng. Xíu rất thích ngắm biển vào bình minh và Tôi cũng vậy. Buổi sáng trên biển thật là tuyệt, ông mặt trời đỏ rực lốm đốm như hòn than cứ nhô dần, nhô dần chiếu những tia lửa ấm xuống làn nước biển êm đềm cùng làn gió trong lành mát rượi trong xanh. Những chiếc thuyền cập bến đầy áp khoang cá tươi, những chú mực ống còn nhấp nháy, những con ghẹ béo bẩy… cùng bao nhiêu tiếng xôn xao của cuộc mua bán thường ngày… Như thường lệ Tôi và Xíu đi dạo trên bờ cát mịn, hai đôi chân bé tí khoan khoái chạy đùa nghịch với làn sóng vỗ nhẹ cùng tiếng hát trẻ thơ ngân xa. Chúng Tôi nhặt những con ốc, vỏ trai và những quà tặng của Biển do sóng mang vào để làm bộ sưu tập “Ngôi nhà tương lai”.

Là một đôi hoàn hảo trong những cuộc chơi đầy hứng thú trong đám trẻ, lên lớp bị đám bạn gán cho là “cặp trời sinh”, nhớ cái đêm 5 thằng con trai và 2 cô bé chạy ra nghĩa trang để thử thách ai gan dạ hơn,người thắng sẽ được mời chè vào ngày mai. Đến nơi, bỗng nhiên những tiếng kêu đáng sợ “ òa oa..oa” xung quang vang lên rùng rợn làm cả bọn tái xanh cả mặt, vứt dép bỏ chạy tán loạn chỉ còn Tôi - tư cách làm anh hùng bảo vệ Xíu, hai đứa đứng co rúm chờ 2 tiếng nữa mới được về nhà. Tôi tưởng tượng cái cảnh Công chúa và Hoàng tử được mời ăn chè sáng mai…thật thích chí.
Nhớ cảnh đường đi của làng chưa được đắp bê tông hóa, mỗi lần đi học về, chúng Tôi lại tranh nhau hái những bông “đòng đòng” của cây lúa mới trổ để thưởng thức, rồi cùng chạy, đuổi theo những con bướm cải trắng xinh xinh, tung tăng… Chiều về, mỗi đứa mỗi cái bịch lớn để đi bắt ốc bươu, thật là đã, sảng khoái khi ngâm mình trong cái ao, bắt những con cua nhỏ chơi thích thú. Vì đi theo Tôi mà Xíu bị một trận đòn của Mẹ, thấy thương cô bé quá. Tôi nghĩ đến cái cảnh cô bé sẽ chạy qua nhàTôi để đòi dẫn đi ăn ốc hút đây.
“ Này, hôm qua bị đánh có đau không?”- Tôi vội vã hỏi,
Cô bé giọng đầy tự tin
“Hix, hix… Xíu không sợ đau đâu, sợ Mẹ không cho đi chơi xa nữa thôi. Bắt đền đấy… lo mà dẫn tớ đi ăn ốc hút nha, không thì chết với Tớ…”
“Ok- lần sau đi chơi nhớ xin trước nha cô bé…”
Rồi cô bé cười thỏa nhiên với đôi mắt lóng lánh khi cùng Tôi đi ra quán ốc của bà Hai bên đường.
Tôi thích nhất là mùa hè đây hoa phượng đỏ, cùng những cái vợt thật to để bắt những chú ve kêu râm rang bỏ vào chiếc hộp xinh xắn. Buổi học cuối cùng chia tay trường tiểu học để lên cấp hai, tặng cô giáo những đóa hoa điểm mười tươi thắm, tràn đầy xúc động khi thằng Tùng Béo cất lên lời ca bất hủ của tuổi học trò “Mong ước kỷ niệm xưa”…cả lớp vỡ òa thanh thảnh từng tiếng “ hứt, hứt..” của đám con gái. Khi tan học, cả lớp hò reo như vũ hội…Tôi thăng hoa trong sung sướng, bắt đầu nghĩ đến những cánh diều bay cao trên trời.
Lúc còn bé, Tôi hay lấy những cái kẹo dừa để đổi lấy chiếc diều để thả, bây giờ lớn rồi nên tự do sáng tạo đầy mầu sắc, ý muốn. Trên cồn cát biển cao, buổi chiều về trên biển thật đẹp biết bao, nhìn những con sứa lớn trôi dạt vào bờ, thế là trò chơi ném Sứa bắt đầu…đứa khóc vì trúng đạn , đứa cười to…thật sung sướng làm sao.
Tôi nhớ rất rõ con diều giấy to ơi là to mà Tôi và cái Xíu chung tay làm, trên đó có vẽ những ước mơ của tuổi học trò hồn nhiên, ghi những câu ước nguyện cho gia đình… với hy vọng khi diều bay sẽ gửi gắm cho cả thế giới biết. Cánh diều cứ chập chờn theo những làn gió thổi, bay cao, cao dần như tâm hồn đầy bay bổng, vô tư và hồn nhiên. Tôi yêu quá những lần đi tắm biển, cả bọn nô đùa chuyền bóng lăn tăn trên mặt nước. Tôi hạnh phúc khi được dẫn cả đàn Trâu ra cánh đồng ăn cỏ, cùng trèo lên hàng cây phi lao để tìm tổ chim chào mao, bắt những con chim non về nhà nuôi.

Còn nhớ cái ngày mà Tôi - một đứa gọi là mạnh mẽ không bao giờ biết khóc lại đầm đìa rơi lệ khi biết tin gia đình Xíu phải chuyển vào Nam ở. Đúng là ngày mà Tôi thấy buồn nhất… Xíu cứ khóc nức nở suốt ngày.
Sáng mai, như thường lệ, Tôi dậy thật sớm để tưới mấy cái cây Ba trồng rồi chạy nhanh qua nhà Xíu để ra biển. Hai đứa ngồi ngắm mặt trời mọc thật lâu, cùng sẽ chia những năm tháng vui buồn, hôm nay Xíu đi xa nên Tôi đã làm sẵn chiếc vòng ốc được làm rất kỹ lưỡng. Tôi thấy thật vui khi Xíu đeo nó với nụ cười rạng ngời cùng ánh mắt long lanh!
Những kỷ niệm đó như mới xảy ra hôm nao, Bây giờ mỗi đứa một con đường đi riêng, một ước mơ với niềm đam mê trong tim. Dù đi xa nhưng tình bạn tuổi hồng vẫn còn mãi trong trái tim mỗi người!
Dẫu biết rằng cuộc sống hiện tại còn bao nhiêu điều phải học hỏi, thử thách đang chờ ở phía trước, những ước mơ đang chờ Ta chinh phục… Nhưng với con tim nhiệt huyết của tuổi trẻ, con tim khát khao cống hiến cho đời trong niềm tin vô hạn vào bản thân thì tất cả ước mơ kia sẽ sớm thành hiện thực! Các bạn cũng hãy dán những ước mơ vào cánh diều “tin yêu” để nó bay cao nhé!
Và chiều nay, Tôi làm một chiếc Diều giấy để thả lên bầu trời cao một lần nữa… cùng những lời ước được ghi lên… văng vẳng trong tim Tôi 4 chữ “ Hạnh Phúc –Thành Công”. Và xa xa… có hai đứa trẻ đang dắt tay nhau chạy tung tăng trên bờ cát biển….Tôi mỉm cười và nhớ… Xin cảm ơn một thời trẻ thơ trong sáng! Xin cảm ơn cuộc đời!
- Gửi từ email Nguyễn Văn Bôn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

