Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lời hứa mùa hoa dã quỳ

2020-10-29 01:22

Tác giả: Mắt Bão


blogradio.vn - Vậy là cuối cùng khi mùa đông đến, lời hứa cùng nhau ngắm hoa dã quỳ ở Tây Nguyên đã thành hiện thực. Và vòng tay anh lúc này, chưa bao giờ chặt hơn thế. Bởi anh biết anh sẽ không đánh mất cô gái này một lần nào nữa.

***

Anh đi theo các công trình xây dựng ngày đây mai đó. Nhưng duy chỉ những bờ cát trắng, nắng vàng, biển xanh sóng xô bờ dào dạt là thứ âm thanh hình ảnh khiến tim anh thổn thức nhất. Lần đi nào cũng vậy, các đồng nghiệp thường trêu anh cố gắng kiếm lấy một cô gái miền biển mà yêu cho thoả lòng.

Rồi một ngày anh tình cờ gặp cô. Người con gái miền biển khiến trái tim anh thổn thức, anh yêu cô từ ánh nhìn đầu tiên. Người ta gọi đó là thứ “tình yêu sét đánh”, bạn anh biết chuyện cho rằng “nhanh yêu thì cũng nhanh quên”. Còn bạn bè cô khi biết chuyện cũng không ngớt lời can ngăn “đừng yêu một anh chàng xây dựng, khi công trình xong cũng là lúc anh ta mang mọi thứ cùng trái tim cậu đi mất”.

Thế nhưng tình yêu nó như một thứ ma lực khó lý giải, nó khiến con người ta gần như mất hẳn lý trí phân tích, trong thâm tâm họ chỉ hướng về duy nhất người mình yêu thương. Thế nên anh và cô đều bỏ ngoài tai mọi lời khuyên răn mà đến với nhau không nghĩ chuyện ngày mai.

Mỗi buổi chiều khi xong công việc của một ngày, anh và cô lại cùng nhau tay trong tay đi dạo trên bờ biển. Anh kể cô nghe về căn gác mái nhà anh nhìn ra sau đồi cơ man hoa dã quỳ vàng rực rỡ.

“Em mong một ngày sẽ được lên Tây Nguyên của anh để ngắm hoa dã quỳ nở mỗi mùa đông đến”.

cam-xuc-hoa-da-quy-tay-nguyen

“Nhất định khi công việc ổn anh sẽ đưa em lên đó. Còn anh lại yêu màu tím hoa muống biển nơi em”.

Cô tựa cằm vào cánh tay anh khe khẽ hát. Cô ngước mắt lên nhìn anh hỏi:

“Có bao giờ mình xa nhau không anh?”.

Anh kéo đầu cô tựa lại vào tay mình xoa xoa.

“Có chứ, mình sắp phải xa nhau rồi. Mình chia tay nhé”.

Cô vùng khỏi cánh tay anh khuôn mặt ngỡ ngàng.

“Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”

Anh nhìn xa xăm về phía biển tránh ánh mắt của cô, giọng anh nặng nhọc.

“Ừ. Mai anh về lại Tây Nguyên”.

“Công trình đã xong. Và anh bỏ lại em đúng như những gì các bạn em đã nói?”.

“Anh xin lỗi em thật nhiều. Hãy quên anh đi và tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình. Em hãy xem anh như một người qua đường mỏi mệt dừng chân ghé lại”.

ảnh-buồn-tâm-trạng

Anh chưa nói dứt câu, một cái tát yếu ớt rơi trên má anh kèm theo những tiếng nấc nghẹn ngào.

“Anh đi đi, đi đi và đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này thêm một lần nào nữa”.

Công trình của anh hoàn thành sau gần một năm, cũng là khoảng thời gian anh và cô bên nhau.

Anh thấy mình như người chết rồi trong căn gác nhỏ. Đã ba ngày nay anh chỉ uống nước cầm hơi. Cảm giác tuyệt vọng, đau đớn nhưng không thể nào trút ra được nên nó cứ trì lại trong lồng ngực, nửa muốn vỡ tung nửa muốn lặng im.

Anh nhớ lại khuôn mặt đau đớn của người anh yêu cách đây mấy hôm khi anh nói chia tay mà anh chỉ muốn tự đấm cho nát lồng ngực mình.

Chuông điện thoại đổ, anh uể oải với tay bấm máy.

“Mày chia tay Miên thật đấy à Du?”.

Ừ, nhanh yêu thì cũng nhanh quên. Tao hết tình cảm với cô ấy như việc kết thúc một công trình.

“Tao nghe giọng mày không được ổn?”.

“Có lẽ mấy hôm cuối làm mệt nên tao đổ bệnh. Cúp nhé, tao muốn nghỉ ngơi”.

buong

Anh dùng chút sức bước chệnh choạng ra cửa căn gác mái nhìn về phía đồi hoa dã quỳ. Mùa nắng này dã quỳ trơ trụi khẳng khiu.

Từ ngày anh về Tây Nguyên. Miên cũng ốm một trận thập tử nhất sinh. Cô bạn thân cứ hết lời trách Miên vội tin, vội yêu anh mù quáng để rồi ôm bao chơi vơi, đắng chát.

Anh là mối tình đầu của Miên, người con trai đầu tiên trong đời Miên gửi gắm hết yêu thương vào đó. Miên cũng đã nghĩ ngợi rất nhiều về lý do anh chia tay Miên, và rồi cuối cùng Miên đành chấp nhận sự thật “một anh chàng xây dựng, khi công trình xong cũng là lúc anh ta mang mọi thứ cùng trái tim Miên đi mất”.

Miên hồi phục lại sức khoẻ hai tháng sau đó. Miên mang hết những thứ anh tặng, gói ghém lại rồi gửi trả cho anh. Miên tự nhủ lòng cả đời này cái tên Du sẽ vĩnh viễn nằm trong sự quên lãng của cô. 

Cô đổi số điện thoại, lao đầu vào công việc và bỏ luôn thói quen ra biển vào mỗi buổi chiều. Trước kia càng yêu anh bao nhiêu, thì giờ đây cô lại càng hận anh bấy nhiêu.

Tiếng gõ cửa phòng anh.

“Ai đấy, cứ vào đi”.

Là Tuân, cậu bạn thân của anh.

“Mày vẫn không thể liên lạc được với Miên à?”.

anh-nhu-mua

“Ừ, cô ấy không dùng số điện thoại đó nữa. Căn nhà của cô ấy đã được bán cho một người khác”.

“Đã rất lâu như vậy rồi, có thể cô ấy đã lập gia đình và có cuộc sống mới. Mày tìm cô ấy rồi lỡ đâu…”.

Tuân chưa nói hết câu thì điện thoại của cậu ta đổ chuông. Tuân đi ra ngoài nghe điện thoại một lúc rồi trở vào vội vàng chào Du.

“Tao có việc. Tối về tao ghé nhà mày nhé”.

Chiều tà, Du trở về căn gác mái. Anh nhìn ra phía rặng đồi bên kia, sau một tháng mưa dầm, hoa dã quỳ đã nở vàng triền đồi. Lòng anh chợt nhớ đến cô da diết, anh vẫn nhớ lời hẹn sẽ có một ngày đưa cô về Tây Nguyên ngắm hoa dã quỳ nở. 

Anh nhớ mùi gió biển hòa quyện vào tóc Miên, nhớ cô có thói quen tựa cằm vào cánh tay anh và hát vu vơ những câu ca trữ tình cô yêu thích. Anh nghe tim mình nhói đau quặn thắt “nơi này dã quỳ nở nhiều rồi, anh nhớ màu hoa muống biển nơi em, Miên à”.

Tiếng xe máy dừng dưới nhà. Tiếng bước chân người đi lên gác.

“Mày dắt cả Sim về đấy à Tuân?”.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân đều đều bước lên bậc thăng cấp. Du đứng bật dậy đi về phía cầu thang. Ánh mắt quen thuộc ngước nhìn lên khiến Du rối bời. Là Miên, Du không thể tin vào mắt mình, trước mặt Du là Miên, vẫn mái tóc đó, vẫn khuôn mặt đó...anh đứng chết lặng nhìn cô cho đến khi Tuân lên tiếng.

cafecodon

“Thế không định cho cô ấy lên nhà à mà mày cứ đứng nhìn như thế?”.

“À, ờ...em lên đây”.

Bao nhiêu yêu thương, bao xót xa ùa về trong lòng Du. Khoảnh khắc đó tự dưng Du muốn lao đến bên Miên ôm lấy bờ vai cô, nhưng chân tay anh cứng đơ và trở nên thừa thãi.

“Này, em ấy chưa ăn gì đâu đấy. Tao mua ít thức ăn bỏ trong bếp rồi, mày xuống nhà dọn lên đây”.

Du quýnh quáng bước chân, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Miên. Miên không quay nhìn anh, cô đưa anh mắt về phía cửa gác mái. Tuân thấy Du cứ ngoái nhìn Miên thì giục.

“Mày có nhanh cái chân lên không? Đi đón cô ấy nhọc hết cả người tao đang đói mềm ruột hết rồi đây này”.

Thức ăn cứ vào miệng Du mà không có chút cảm giác gì hết. Anh lúc này muốn hỏi Miên thời gian qua đã sống như thế nào? Có còn giận anh nhiều nữa không... như đoán được tâm trạng Du lúc này. Tuân ăn xong thì lấy lý do có việc.

“Em ở đây với Du nhé. Anh đi một lát rồi quay lại đón em về nhà Sim”.

“Vâng, anh cứ đi đi ạ”.

cap-doi

Tuân đi rồi. Chỉ còn lại Miên và Du trong căn gác nhỏ. Im lặng một lúc lâu Du mới mở lời.

“Em sống tốt không?”

Miên bất giác ôm chặt lấy Du rồi bật khóc.

“Sao anh lại giấu em, sao không nói với em là ngày đó anh bị người ta làm hại, trắng tay, khổ sở vất vả”.

Bao nhiêu yêu thương vỡ oà trong Du, anh ôm Miên vào lòng.

“Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi em! Anh sợ em theo anh cả đời này em phải khổ”.

“Vậy anh có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em. Anh có nghĩ cho tình cảm, sự tin tưởng của em dành cho anh không?”.

“Anh xin lỗi”.

“Anh có biết em giận anh rất nhiều không? Em tưởng như mình không sống nổi khi anh bỏ em mà đi như thế”

“Anh xin lỗi! Anh rất nhớ em”.

“Nếu không nhờ chị Sim chị của bạn thân em dắt anh Tuân về ra mắt gia đình thì có lẽ cả đời này em cũng không thể biết hết mọi chuyện”.

“Anh xin lỗi”.

nam_tay_nhau_1

Tiếng phong linh leng keng đánh thức Miên dậy. Cô mở cửa lan can nhìn ra phía bên kia đồi dã quỳ nở vàng như màu nắng. Một vòng tay rắn chắc khẽ ôm cô.

“Anh nhớ màu hoa muống biển”.

Vậy là cuối cùng khi mùa đông đến, lời hứa cùng nhau ngắm hoa dã quỳ ở Tây Nguyên đã thành hiện thực. Và vòng tay anh lúc này, chưa bao giờ chặt hơn thế. Bởi anh biết anh sẽ không đánh mất cô gái này một lần nào nữa.

© Mắt Bão - blogradio.vn

Xem thêm: Em đã từng đợi anh rất lâu và rất sâu


Mắt Bão

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

back to top