Lời hứa mùa hoa dã quỳ
2020-10-29 01:22
Tác giả:
Mắt Bão
blogradio.vn - Vậy là cuối cùng khi mùa đông đến, lời hứa cùng nhau ngắm hoa dã quỳ ở Tây Nguyên đã thành hiện thực. Và vòng tay anh lúc này, chưa bao giờ chặt hơn thế. Bởi anh biết anh sẽ không đánh mất cô gái này một lần nào nữa.
***
Anh đi theo các công trình xây dựng ngày đây mai đó. Nhưng duy chỉ những bờ cát trắng, nắng vàng, biển xanh sóng xô bờ dào dạt là thứ âm thanh hình ảnh khiến tim anh thổn thức nhất. Lần đi nào cũng vậy, các đồng nghiệp thường trêu anh cố gắng kiếm lấy một cô gái miền biển mà yêu cho thoả lòng.
Rồi một ngày anh tình cờ gặp cô. Người con gái miền biển khiến trái tim anh thổn thức, anh yêu cô từ ánh nhìn đầu tiên. Người ta gọi đó là thứ “tình yêu sét đánh”, bạn anh biết chuyện cho rằng “nhanh yêu thì cũng nhanh quên”. Còn bạn bè cô khi biết chuyện cũng không ngớt lời can ngăn “đừng yêu một anh chàng xây dựng, khi công trình xong cũng là lúc anh ta mang mọi thứ cùng trái tim cậu đi mất”.
Thế nhưng tình yêu nó như một thứ ma lực khó lý giải, nó khiến con người ta gần như mất hẳn lý trí phân tích, trong thâm tâm họ chỉ hướng về duy nhất người mình yêu thương. Thế nên anh và cô đều bỏ ngoài tai mọi lời khuyên răn mà đến với nhau không nghĩ chuyện ngày mai.
Mỗi buổi chiều khi xong công việc của một ngày, anh và cô lại cùng nhau tay trong tay đi dạo trên bờ biển. Anh kể cô nghe về căn gác mái nhà anh nhìn ra sau đồi cơ man hoa dã quỳ vàng rực rỡ.
“Em mong một ngày sẽ được lên Tây Nguyên của anh để ngắm hoa dã quỳ nở mỗi mùa đông đến”.
“Nhất định khi công việc ổn anh sẽ đưa em lên đó. Còn anh lại yêu màu tím hoa muống biển nơi em”.
Cô tựa cằm vào cánh tay anh khe khẽ hát. Cô ngước mắt lên nhìn anh hỏi:
“Có bao giờ mình xa nhau không anh?”.
Anh kéo đầu cô tựa lại vào tay mình xoa xoa.
“Có chứ, mình sắp phải xa nhau rồi. Mình chia tay nhé”.
Cô vùng khỏi cánh tay anh khuôn mặt ngỡ ngàng.
“Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”
Anh nhìn xa xăm về phía biển tránh ánh mắt của cô, giọng anh nặng nhọc.
“Ừ. Mai anh về lại Tây Nguyên”.
“Công trình đã xong. Và anh bỏ lại em đúng như những gì các bạn em đã nói?”.
“Anh xin lỗi em thật nhiều. Hãy quên anh đi và tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình. Em hãy xem anh như một người qua đường mỏi mệt dừng chân ghé lại”.
Anh chưa nói dứt câu, một cái tát yếu ớt rơi trên má anh kèm theo những tiếng nấc nghẹn ngào.
“Anh đi đi, đi đi và đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này thêm một lần nào nữa”.
Công trình của anh hoàn thành sau gần một năm, cũng là khoảng thời gian anh và cô bên nhau.
Anh thấy mình như người chết rồi trong căn gác nhỏ. Đã ba ngày nay anh chỉ uống nước cầm hơi. Cảm giác tuyệt vọng, đau đớn nhưng không thể nào trút ra được nên nó cứ trì lại trong lồng ngực, nửa muốn vỡ tung nửa muốn lặng im.
Anh nhớ lại khuôn mặt đau đớn của người anh yêu cách đây mấy hôm khi anh nói chia tay mà anh chỉ muốn tự đấm cho nát lồng ngực mình.
Chuông điện thoại đổ, anh uể oải với tay bấm máy.
“Mày chia tay Miên thật đấy à Du?”.
Ừ, nhanh yêu thì cũng nhanh quên. Tao hết tình cảm với cô ấy như việc kết thúc một công trình.
“Tao nghe giọng mày không được ổn?”.
“Có lẽ mấy hôm cuối làm mệt nên tao đổ bệnh. Cúp nhé, tao muốn nghỉ ngơi”.
Anh dùng chút sức bước chệnh choạng ra cửa căn gác mái nhìn về phía đồi hoa dã quỳ. Mùa nắng này dã quỳ trơ trụi khẳng khiu.
Từ ngày anh về Tây Nguyên. Miên cũng ốm một trận thập tử nhất sinh. Cô bạn thân cứ hết lời trách Miên vội tin, vội yêu anh mù quáng để rồi ôm bao chơi vơi, đắng chát.
Anh là mối tình đầu của Miên, người con trai đầu tiên trong đời Miên gửi gắm hết yêu thương vào đó. Miên cũng đã nghĩ ngợi rất nhiều về lý do anh chia tay Miên, và rồi cuối cùng Miên đành chấp nhận sự thật “một anh chàng xây dựng, khi công trình xong cũng là lúc anh ta mang mọi thứ cùng trái tim Miên đi mất”.
Miên hồi phục lại sức khoẻ hai tháng sau đó. Miên mang hết những thứ anh tặng, gói ghém lại rồi gửi trả cho anh. Miên tự nhủ lòng cả đời này cái tên Du sẽ vĩnh viễn nằm trong sự quên lãng của cô.
Cô đổi số điện thoại, lao đầu vào công việc và bỏ luôn thói quen ra biển vào mỗi buổi chiều. Trước kia càng yêu anh bao nhiêu, thì giờ đây cô lại càng hận anh bấy nhiêu.
Tiếng gõ cửa phòng anh.
“Ai đấy, cứ vào đi”.
Là Tuân, cậu bạn thân của anh.
“Mày vẫn không thể liên lạc được với Miên à?”.
“Ừ, cô ấy không dùng số điện thoại đó nữa. Căn nhà của cô ấy đã được bán cho một người khác”.
“Đã rất lâu như vậy rồi, có thể cô ấy đã lập gia đình và có cuộc sống mới. Mày tìm cô ấy rồi lỡ đâu…”.
Tuân chưa nói hết câu thì điện thoại của cậu ta đổ chuông. Tuân đi ra ngoài nghe điện thoại một lúc rồi trở vào vội vàng chào Du.
“Tao có việc. Tối về tao ghé nhà mày nhé”.
Chiều tà, Du trở về căn gác mái. Anh nhìn ra phía rặng đồi bên kia, sau một tháng mưa dầm, hoa dã quỳ đã nở vàng triền đồi. Lòng anh chợt nhớ đến cô da diết, anh vẫn nhớ lời hẹn sẽ có một ngày đưa cô về Tây Nguyên ngắm hoa dã quỳ nở.
Anh nhớ mùi gió biển hòa quyện vào tóc Miên, nhớ cô có thói quen tựa cằm vào cánh tay anh và hát vu vơ những câu ca trữ tình cô yêu thích. Anh nghe tim mình nhói đau quặn thắt “nơi này dã quỳ nở nhiều rồi, anh nhớ màu hoa muống biển nơi em, Miên à”.
Tiếng xe máy dừng dưới nhà. Tiếng bước chân người đi lên gác.
“Mày dắt cả Sim về đấy à Tuân?”.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân đều đều bước lên bậc thăng cấp. Du đứng bật dậy đi về phía cầu thang. Ánh mắt quen thuộc ngước nhìn lên khiến Du rối bời. Là Miên, Du không thể tin vào mắt mình, trước mặt Du là Miên, vẫn mái tóc đó, vẫn khuôn mặt đó...anh đứng chết lặng nhìn cô cho đến khi Tuân lên tiếng.
“Thế không định cho cô ấy lên nhà à mà mày cứ đứng nhìn như thế?”.
“À, ờ...em lên đây”.
Bao nhiêu yêu thương, bao xót xa ùa về trong lòng Du. Khoảnh khắc đó tự dưng Du muốn lao đến bên Miên ôm lấy bờ vai cô, nhưng chân tay anh cứng đơ và trở nên thừa thãi.
“Này, em ấy chưa ăn gì đâu đấy. Tao mua ít thức ăn bỏ trong bếp rồi, mày xuống nhà dọn lên đây”.
Du quýnh quáng bước chân, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Miên. Miên không quay nhìn anh, cô đưa anh mắt về phía cửa gác mái. Tuân thấy Du cứ ngoái nhìn Miên thì giục.
“Mày có nhanh cái chân lên không? Đi đón cô ấy nhọc hết cả người tao đang đói mềm ruột hết rồi đây này”.
Thức ăn cứ vào miệng Du mà không có chút cảm giác gì hết. Anh lúc này muốn hỏi Miên thời gian qua đã sống như thế nào? Có còn giận anh nhiều nữa không... như đoán được tâm trạng Du lúc này. Tuân ăn xong thì lấy lý do có việc.
“Em ở đây với Du nhé. Anh đi một lát rồi quay lại đón em về nhà Sim”.
“Vâng, anh cứ đi đi ạ”.
Tuân đi rồi. Chỉ còn lại Miên và Du trong căn gác nhỏ. Im lặng một lúc lâu Du mới mở lời.
“Em sống tốt không?”
Miên bất giác ôm chặt lấy Du rồi bật khóc.
“Sao anh lại giấu em, sao không nói với em là ngày đó anh bị người ta làm hại, trắng tay, khổ sở vất vả”.
Bao nhiêu yêu thương vỡ oà trong Du, anh ôm Miên vào lòng.
“Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi em! Anh sợ em theo anh cả đời này em phải khổ”.
“Vậy anh có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em. Anh có nghĩ cho tình cảm, sự tin tưởng của em dành cho anh không?”.
“Anh xin lỗi”.
“Anh có biết em giận anh rất nhiều không? Em tưởng như mình không sống nổi khi anh bỏ em mà đi như thế”
“Anh xin lỗi! Anh rất nhớ em”.
“Nếu không nhờ chị Sim chị của bạn thân em dắt anh Tuân về ra mắt gia đình thì có lẽ cả đời này em cũng không thể biết hết mọi chuyện”.
“Anh xin lỗi”.
Tiếng phong linh leng keng đánh thức Miên dậy. Cô mở cửa lan can nhìn ra phía bên kia đồi dã quỳ nở vàng như màu nắng. Một vòng tay rắn chắc khẽ ôm cô.
“Anh nhớ màu hoa muống biển”.
Vậy là cuối cùng khi mùa đông đến, lời hứa cùng nhau ngắm hoa dã quỳ ở Tây Nguyên đã thành hiện thực. Và vòng tay anh lúc này, chưa bao giờ chặt hơn thế. Bởi anh biết anh sẽ không đánh mất cô gái này một lần nào nữa.
© Mắt Bão - blogradio.vn
Xem thêm: Em đã từng đợi anh rất lâu và rất sâu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.