Thanh xuân của chúng ta sẽ dài bao lâu?
2020-04-07 01:27
Tác giả:
blogradio.vn - Nhưng đời lại chẳng có “giá như...”. Đời là dòng chảy vô thường. Chẳng đứng đó chờ ai quay lại mà nhặt nhạnh những mảnh ghép đã mất cả.
***
Sáng thức dậy, thấy lòng bình yên đến lạ. Nhìn qua cửa sổ, chợt nhận ra mình đã 22. Tôi 22, cuộc đời cứ thế trôi, thời gian cũng chẳng như nắng dừng lại bên khung cửa sổ. Con bạn tôi thường bảo: “Tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”. Ừ thì,tuổi trẻ chẳng trở lại và tuổi trẻ là tuổi đẹp nhất đời người.
Tuổi trẻ con người ta dùng để yêu, yêu người, yêu đời. Có những người chọn cho mình tình yêu lứa đôi, họ sống bình dị, họ thực hiện thiên chức làm bố, làm mẹ của mình. Họ xây cho mình căn nhà nhỏ, họ sống lo toan những lắng lo đời thường. Nhưng cũng có những người lại chọn dùng tuổi trẻ của mình để dựng xây tương lai.
Họ gác lại những yêu thương chớm nở, họ bước vào đời với lòng nhiệt huyết với những đam mê của thanh xuân.Với trái tim ấm nóng với buồng phổi căng tràn, họ khao khát xây cho mình những khung trời riêng. Họ thức khuya, họ dậy sớm, họ làm tất cả cho đam mê của mình. Nhưng dù là ai thì họ cũng đều trải qua những tháng ngày chông chênh. Khi họ bị “ném” vào cuộc đời, khi họ bước ra khỏi cánh cổng gọi là đại học.
Họ bước vào trường đại học lớn lao hơn “trường đời”. Khi những đam mê đang bùng cháy tự nhiên vụt tắt, khi họ chẳng thể tìm nổi cho mình những con đường đi. Khi họ nhận ra những giấc mơ dang dở nơi con đường đầy bùn đất. Họ chông chênh, họ lửng lơ. Có những ngày họ chẳng buồn thức dậy, khi những lo toan cứ bám chặt lấy hai vai. Có những ngày nỗi buồn cứ thế níu họ lại, họ chẳng biết chuyện trò cùng ai.
Họ ngồi đó bó gối, ôm suy tư và gặm nhấm nỗi buồn đau. Họ tự cho bản thân mình những phút giây yếu đuối, những phút giây được gục ngã. Trái tim họ dường như chết lặng, họ chẳng hồ hởi, họ chẳng líu lo. Họ chẳng kể về ước mơ của mình như lúc ban đầu. Tâm sự của họ nhuốm tâm sự màu đời. Thế là họ quay qua trách đời, trách những tháng ngày rong chơi nơi chân trời. Họ tặc lưỡi: “Giá như”
Nhưng đời lại chẳng có “giá như...”. Đời là dòng chảy vô thường. Chẳng đứng đó chờ ai quay lại mà nhặt nhạnh những mảnh ghép đã mất cả. Chỉ có con người ta, sau những tháng ngày sống vùi trong bế tắc, sau những tháng ngày đắm mình trong đau thương. Có kẻ cứ thế tự mình chết đi như Benjamin Franklin nói : “Có những người chết ở tuổi 25 nhưng đến 75 tuổi mới được đem chôn”.
Tôi chẳng thể gọi họ là kẻ đáng thương bởi tôi sợ mình có một ngày cũng như họ. Nhưng có những người lại như nắng. Họ vươn lên, họ nhặt nhạnh lại những đau thương, họ vá nó lại, chằng chịt những vết thương. Rồi họ mỉm cười, họ bước từng bước nhỏ, rồi bước những bước lớn hơn, sau đó họ chạy bứt phá và về đích. Họ khát khao, họ dại khờ. Họ nghe con tim mình ca lại những bài ca cũ. Họ nhận ra mình của những ngày tháng xưa,t ràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy yêu thương.
Mắt họ sáng ngời chẳng còn những trống rỗng. Họ sống cuộc đời mình với hết thảy những đam mê, hết thảy nhiệt huyết. Họ dâng đời nụ cười, họ dâng đời giọt mồ hôi và những gọt nước mắt. Họ nếm trải qua đau thương để đi đến ngọt lành.Với họ đời là để yêu thương, là trải nghiệm chứ không để oán trách.
Tôi yêu quý họ và gửi đến họ những lời yêu thương nhất từ thẳm sâu con tim của mình. Và bạn của tôi. Ai rồi cũng sẽ trải qua những chông chênh, những đau thương, những vụn vỡ của một thời tuổi trẻ. Nhưng cái chính là ai dừng lại, ai tự chôn bản thân mình và ai là người bước tiếp. Chẳng phải ai cả, mà chính bạn, chính bạn là người lựa chọn cho mình dừng lại và chết ở tuổi 25 hay là góp nhặt quá khứ để hướng tới tương lai.Vậy tại sao bạn lại chọn cho mình chết đi, đúng không?
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Lá thư gửi người đến sau: Hãy thay tôi thương cô ấy thật lòng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.