Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa

2020-01-01 01:26

Tác giả: Mắt Bão


blogradio.vn - Linh dọn về nhà ở, cô nhốt mình trong phòng, mỗi lần thức giấc những đớn đau tủi lạnh trong cuộc hôn nhân không có tình yêu lại dồn về, dù không có tình yêu nhưng chưa một lần cô có ý định từ bỏ cuộc hôn nhân ấy, cũng luôn sống đúng đạo làm con với cha mẹ chồng.

***

Ánh nắng len qua từng kẽ lá nhẹ nhàng soi vào khuôn mặt như muốn đánh thức cô gái lười biếng ngủ vùi giữa mùa hè.

- Linh ơi, dậy chưa? Giờ này còn ngủ à? Nhà trai người ta sắp qua rồi đấy.

Tiếng mẹ ngoài cửa phòng khiến cô bừng tỉnh giấc, nhẹ lấy tay chắn ánh sáng chói chang cô vươn vai uể oải đứng dậy mở cửa thò đầu ra ngoài phòng ngủ:

- Thế nhất định cứ phải lấy chồng hả mẹ?

Mẹ cô đã dợm mấy bước chân, nghe con gái hỏi thế bèn ngoái nhìn lại gằn giọng:

- Gần 30 tuổi rồi, không lấy chồng thì ở nhà để tôi nuôi báo cô cả đời à?

- Con có đi làm mà mẹ.

- Không nói nhiều, đi vào thay đồ cho tôi, chừng một tiếng nữa nhà trai họ qua rồi đấy, cô liệu mà ăn nói cho phải phép.

- Mẹ kiểu như muốn bán con lắm rồi ấy nhỉ?

Linh lầm bầm.

- Cô vừa nói gì đấy?

- Không ạ, con đi thay đồ là được chứ gì!

Linh ỉu xìu đóng cửa phòng, có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa sổ. Linh kéo rèm áp mặt mình vào cửa kính nhìn,

- Trời ơi, thằng nhóc này, làm chị giật cả mình.

Là Phong, Phong nhỏ hơn Linh 4 tuổi cách nhà Linh 5 căn:

- Chị tưởng bắt cóc hay ám sát chị à?

- Có chuyện gì? Nay nhà chị có việc, chị không đi ngao du sơn thủy cùng với cậu được đâu.

- Em không rủ chị đi chơi, chị chuẩn bị cưới chồng à?

- Ừ, mẹ chị bảo chị già rồi, mẹ chị không nuôi nữa, bán chị cho người ta đấy.

- Cái bà này, còn đùa được. Có biết lấy chồng là thế nào không hả?

Phong nhìn Linh cau có.

- Thì là lấy một người không họ hàng thân thích về làm chồng, xong rồi gọi bố mẹ người ta bằng bố mẹ.

- Thế chị không yêu người ta chị cũng chịu lấy người ta à? Cái bà điên này.

- Lấy về rồi yêu cũng được, mẹ chị bảo thế.

Phong nhìn khuôn mặt vô tư lự của Linh ngao ngán thở dài.

- Em bảo chị này, chị đừng có suốt ngày cắm mặt vào cái máy tính vẽ hoa lá cành nữa, không khôn ra được đâu. Hôm nay hai nhà gặp mặt nhau đúng không?

- Ừ, sao em biết?

- Tối qua mẹ chị nói với mẹ em đấy, khoe chị sắp có người lấy, em vội sang đây từ sớm thấy chị ngủ nên không gọi.

- Sang từ sớm á? Thế cậu định sang bảo chị đừng lấy chồng à?

- Cũng có lúc chị thông minh thật đấy!

- Cái thằng nhóc này.

Linh vừa nói vừa dúi tay vào trán Phong.

- Đau, chị có thôi trò cắm cái móng tay dài ngoằng vào trán em không hả?

- Khiếp, bữa nay khó tính thế. Cậu bảo chị không lấy chồng thì biết làm sao, chắc nhà người ta cũng sắp đến rồi đấy. Thôi cậu về đi, chị vào thay đồ còn ra gặp nhà người ta.

- Chị, đừng có mà như thế. Chị thay đồ rồi ra đi với em, đừng gặp nhà đấy. Em xin chị.

Phong nắm chặt lấy tay Linh làm Linh bất ngờ, chưa bao giờ cô thấy cậu em thân thiết của mình lại có thái độ như lúc này.

Linh là họa sĩ tự do, cô nhận vẽ những công trình nhỏ, hay vẽ trên mọi chất liệu. Từ nhỏ tới lớn Linh luôn sống khép kín, ít kết giao với bạn bè bên ngoài, cô quen Phong trong một lần nhận vẽ tranh tường, nói đúng hơn là Phong nhận ra Linh ở gần khu nhà của anh nên anh đã chủ động làm quen. Thỉnh thoảng 2 chị em lại cùng nhau vẽ một vài địa điểm rồi thân nhau tự lúc nào. Linh ngoài Phong ra cũng chẳng chơi với ai vì tính khí cô có phần kì quặc. Sau những công trình, hay bản vẽ hoàn thiện, Phong hay chở Linh đi dạo, anh dẫn cô đi ăn một vài món ăn hay uống trà sữa rồi mới trở về nhà.

Ngày tháng cứ thế trôi đi cho đến hôm Phong vô tình nghe được mẹ Linh nói chuyện với mẹ cậu ấy rằng có một gia đình muốn ngỏ ý cưới Linh cho con trai nhà họ. Cả đêm Phong không ngủ chỉ mong trời mau sáng để anh sang nhà Linh. Sớm mờ sương, anh nhìn vào kẽ rèm cửa thấy cô chị thân thiết vẫn đang say xưa ngủ, anh khẽ ngồi bó gối bên góc tường.

***

Linh vừa thay đồ vừa lo sợ, cô ráng căng tai nghe để chắc chắn mẹ cô sẽ không vào phòng mình lúc này. Linh leo nhanh qua cửa sổ, Phong đỡ Linh vượt ra bờ rào cao ngang ngực phủ kín cây hoa giấy che chiếc xe phân khối lớn anh để sẵn phía ngoài. Vậy là thoát, cả hai cùng thở phào. Chiếc smartphone đeo một bên tai anh, bên còn lại gắn vô tai Linh “thật lòng em mơ mơ cùng anh đi đến tận cùng, tận cùng chân mây vượt núi cao hay vực sâu” tiếng bài nhạc “Đưa nhau đi trốn’ của Linh Cáo rất hợp hoàn cảnh lúc này, Linh khẽ cười ôm chặt eo Phong, dựa vào tấm lưng vững chắc của anh.

Có tiếng xe máy chạy sau lưng, tiếng người hối hả:

- Xe chúng nó kia rồi, nhanh, nhanh lên.

Linh ôm chặt Phong:

- Em chạy nhanh đi, họ sắp đuổi kịp chúng ta rồi, chị không muốn về đâu.

- Linh, Linh, dậy nhanh. Nắng lên đến đỉnh đầu vẫn còn ngủ thế hả con.

Linh choàng thức giấc: “Hóa ra là mơ, một giấc mơ rất chân thực”. Cô dụi mắt mấy cái để chắc chắn rằng mình đã tỉnh cơn mộng mị. Chiếc bàn vẫn ngổn ngang màu vẽ, máy tính chưa tắt, cái màn hình chờ Phong cài cho cô là cái hình hai chị em làm mặt xấu nham nhở gắn đôi tai thỏ.

Trừ giấc mơ bỏ trốn cùng Phong, còn lại đều là thật. Linh nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa nhà trai sẽ sang nhà cô nói chuyện. Linh mặc bộ váy trắng đơn giản, tô chút son. Trước khi ra khỏi phòng Linh kéo rèm nhìn qua cửa sổ, khoảng sân cỏ phía bên hông nhà tịnh không một bóng người, rào hoa giấy lay nhẹ trong nắng... Cô khẽ thở dài "đời không như là mơ mà". Đã ở thế kỷ 21 nhưng vẫn còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy xảy ra ở nhà Linh, Linh và Phong ý hợp tâm đầu là vậy nhưng mẹ Phong không thích Linh vì Linh lớn tuổi, mẹ Linh cũng chẳng thích Phong vì Phong thua Linh 4 tuổi quá trẻ con để có thể thành một gia đình dù hai bà mẹ vẫn thường hay qua lại với nhau. Hai bà còn hợp nhất với nhau bảo rằng:

- Phi công trẻ ra cái gì.

Anh chồng tương lai của Linh là giám đốc công ty bất động sản thừa kế lại từ cha mẹ anh ta, Linh từ nhỏ vốn không cãi lời cha mẹ bao giờ, cũng chẳng có tình cảm với ai khác ngòai sự thân thiết với Phong vì thế cô chấp nhận theo sự sắp đặt của cha mẹ không một lời oán thán.

Đám cưới diễn ra trong sự hân hoan của hai họ, trừ Linh, cô bất giác nhớ lời của Phong trong cơn mơ "chị không yêu mà cũng lấy à?" lúc này trong lòng cô cảm thấy trống rỗng cô tự vấn bản thân mình "liệu rồi lấy anh ta về cô có yêu anh ta không?"

Đêm đầu tiên giữa căn phòng xa lạ, Linh cô đơn trong hơi thở nồng nặc mùi rượu của gã chồng cô chỉ mới gặp mặt hai lần. Gã ôm ghì lấy cô như con thú hoang dại, cô sợ hãi chống cự, nhưng thân hình nhỏ bé yếu ớt không thể làm gì được hắn cô đành buông lơi...

Nửa đêm, nghe tiếng thở của gã chồng đã đều đều Linh mới rón rén ôm đồ mình đi vào phòng tắm, nước từ chiếc vòi sen hòa lẫn nước mắt mặn đắng. Trong đầu cô lúc này tự dưng nhớ đến Phong. Chuyện cô lấy chồng Phong biết nhưng là khi anh đón tấm thiệp hồng từ tay cô ngỡ ngàng:

- Em sẽ không đến đâu.

Phong không đến thật, anh gửi phong bì cho cô kèm dòng chữ nắn nót: "Chúc chị hạnh phúc" chính tay mẹ anh đưa cho cô.

Cuộc sống vợ chồng cô trôi qua từng tháng, từng ngày, vô vị nhạt nhẽo. Một bận cô thấy gã chồng hay đi sớm về khuya cô chẳng mảy may quan tâm cho đến hôm cô thấy anh ta trở về nhà mùi rượu nồng nặc, cổ áo dính vết son đỏ:

- Anh đi bia ôm đấy à?

- Ờ, liên quan đến cô không? Vợ gì mà nhạt nhẽo vô vị.

Cô chợt nhớ bữa cơm chiều tiếng mẹ chồng mỉa mai:

- Cô cậu cưới nhau hơn 2 năm rồi vẫn không đẻ lấy cho tôi được một đứa cháu nhỉ?

Linh thẫn thờ quay mặt khóc, bất giác gã chồng vồ lấy cô như con thú khát mồi, Linh dùng hết sức lực hất phăng gã ra. Trong hơi men chếnh choáng gã gầm lên:

- Con đĩ, mày tưởng tao không biết mày yêu thằng Phong à? Mày để dành thân xác mày cho nó đúng không? Mày uống thuốc tránh thai để đẻ con cho nó đúng không?

Sau một loạt tiếng chửi rủa là cái tát như trời giáng lên mặt Linh. Cô gục xuống, máu mũi chảy ướt đẫm ga trải giường.

***

Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa

Linh tỉnh dậy, một màu trắng toát xung quanh cô. Tiếng mẹ cô khóc, bố cô trầm ngâm nhìn xa xôi nơi ô cửa bệnh viện. Từ hôm cô nằm viện, gã chồng và bố mẹ chồng không hề ghé thăm cô hay hỏi han cô lấy nửa lời. Linh dọn về nhà ở, cô nhốt mình trong phòng, mỗi lần thức giấc những đớn đau tủi lạnh trong cuộc hôn nhân không có tình yêu lại dồn về, dù không có tình yêu nhưng chưa một lần cô có ý định từ bỏ cuộc hôn nhân ấy, cũng luôn sống đúng đạo làm con với cha mẹ chồng. Cô thật không hiểu sao chuyện cô làm bạn với Phong chồng cô lại biết...

Tiếng gõ nơi cửa sổ rất nhẹ nhưng có phần gấp gáp kéo Linh ra khỏi những suy nghĩ kia.

- Em đây.

Tiếng Phong bên ngòai cửa sổ, Linh khẽ nhéo tay mình để chắc chắn rằng mình không mơ rồi mới nhẹ kéo rèm mở cửa sổ. Phong đưa đôi bàn tay qua ô cửa ôm ghì lấy Linh. Cô không muốn phản kháng, nước mắt không biết từ đâu tuôn lã chã.

- Xin lỗi!

Giọng Phong nghèn nghẹn.

- Em có lỗi gì với chị đâu.

- Đáng lẽ em phải ngăn cản cuộc hôn nhân của chị, nhưng em không đủ can đảm. Thấy chị em yên tâm rồi, em về đây không lỡ ai thấy lại khổ chị.

Cái hôn vội của Phong lên trán Linh làm cô cảm thấy an lòng. Đóng cửa sổ lại, màn hình điện thọai Linh báo có tin nhắn: "Anh luôn nhớ em". Linh bật cười thầm nghĩ đứa trẻ này liều thật, cô nhắn lại: "Ván đã đóng thuyền rồi, hãy quên chị đi, chị không muốn gặp rắc rối". Nửa mong Phong sẽ rep lại tin nhắn, nửa mong Phong quên cô để có cuộc sống mới.

Nghỉ ngơi 2 tuần thì Linh tự động về lại bên nhà chồng. Đón cô là cái liếc của bà mẹ chồng:

- Tôi tưởng chị về luôn bên ấy!

Từ ngày cô về lại nhà, chồng cô ngày nào cũng uống rượu rồi lè nhè chửi cô y như lần hắn tát cô một bạt tai trời giáng. Cô không phản kháng lại, dù bản thân cô biết mình chẳng làm gì có lỗi cũng chưa từng uống đến một viên thuốc tránh thai.

Một ngày, gã chồng dắt về một ả đàn bà nhất định đòi ly hôn với Linh. Trong lòng cô như gỡ được nút thắt bấy lâu. Sau vài bận hòa giải không thành thì Linh được tự do.

Linh kéo chiếc va li ra khỏi căn biệt thự lòng thanh thản. Về đến nhà cô sà vào lòng mẹ như thủa bé thơ, mẹ cô ôm cô khóc:

- Xin lỗi con.

- Không phải lỗi của mẹ đâu.

Linh xếp đồ vào những ngăn tủ, kéo rèm rồi mở toang cửa sổ.

- Em...

- Anh đứng đợi em rất lâu rồi.

- Làm chị giật mình.

Linh vốn định đưa ngón tay mình dí lên trán Phong thì nhanh chóng đã bị anh nắm lại.

- Đừng cắn cái móng tay dài ngoằng...

Chưa nói hết câu Phong sững lại, móng tay dài của Linh đã được cắt gọn từ khi về làm dâu nhà người, lâu lắm rồi Linh cũng không còn cầm tới cây cọ vẽ. Phong ôm chặt lấy Linh thì thầm.

- Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa đâu.

© Phương Anh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Buông bỏ những nỗi buồn đi cô gái

Mắt Bão

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top