Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đi qua bao mùa hoa bưởi

2019-04-10 08:25

Tác giả: Phong


blogradio.vn - Ngoại tôi rất thích hoa bưởi. Ngoại hay ngồi đan rổ, vót tre dưới gốc cây, hay lấy hoa bưởi ướp trà. Có đôi khi ngoại ngồi yên lặng và chẳng làm gì cả.

***

Trước khi lên thành phố học, tôi đã có một khoảng thời gian rất dài sống ở quê. Lúc bấy giờ tôi ghét nhiều thứ ở quê lắm: ghét con đường xấu xí, ghét những ngôi nhà ngói đơn sơ, ghét mấy bà hàng xóm nhiều chuyện, ghét mấy đứa con nít bướng bỉnh,... Ngay đến cả mưa, nắng chẳng làm nên tội gì cũng bị tôi ghét. Và đặc biệt, tôi rất ghét hoa bưởi.

Nhiều người khen hoa bưởi thơm lắm, hoa bưởi đẹp lắm nhưng riêng tôi thì thấy nó xấu xí biết bao nhiêu. Mỗi mùa hoa bưởi đến là tôi lại phải còng lưng quét hoa bưởi rụng dưới sân sau những trận gió hay mưa. Có lẽ đó là lý do mà tôi ghét hoa bưởi cũng nên. Tôi đã không một lần ngước lên nhìn thật nghiêm túc xem nó đẹp hay xấu, không một lần thử cố gắng đứng lại vài giây để hít hà mùi hương của loài hoa ấy. Đối với tôi lúc bấy giờ, cây bưởi như một sự tồn tại đương nhiên, tôi biết mùa nào tôi phải dọn hoa của nó, mùa nào tôi sung sướng khi nó ngoan ngoãn cho tôi những trái ngon thay vì mấy bông hoa đáng ghét kia.

hương bưởi tháng ba

Ngoại tôi rất thích hoa bưởi. Ngoại hay ngồi đan rổ, vót tre dưới gốc cây, hay lấy hoa bưởi ướp trà. Có đôi khi ngoại ngồi yên lặng và chẳng làm gì cả. Rồi ngoại tôi ra đi vào một mùa hoa bưởi, đang lúc những bông hoa nở rộ nhất, tỏa ra mùi hương ngào ngạt nhất. Tôi bàng hoàng, đau đớn. Vì như mùa hoa bưởi, tôi luôn cho rằng sự tồn tại của ngoại là một lẽ đương nhiên và sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Mùa hoa năm ấy trôi đi nhanh quá.

Sau này bố mẹ tôi xây một căn nhà mới với hai tầng rộng rãi và khang trang hơn nhiều so với căn nhà ngói cũ kĩ trước đó. Để có thêm diện tích, bố tôi đã quyết định đốn hạ cây bưởi. Vậy là cái điều đương nhiên ấy nó chẳng còn tồn tại một cách đương nhiên nữa. Bố tôi có trồng lại một cây bưởi trước nhà, nhưng cái ngày nó ra những bông hoa đầu tiên lại là ngày tôi phải lên thành phố học. Tôi không nhớ mình đã bỏ lỡ bao nhiêu mùa hoa bưởi. Để rồi bây giờ khi bất chợt nhận ra mình nhớ loài hoa ấy đến chừng nào. Nhớ hoa, nhớ người hay là nhớ những kỉ niệm? Tôi không thể phân biệt được nữa. Chỉ biết là nhớ đến phát điên, nhớ đến đau lòng.

hoa bưởi tháng ba

Và rồi nhận ra rằng, chẳng có gì tồn tại một cách đương nhiên cả. Tất cả những thứ xung quanh tôi, những con người bên cạnh tôi đều là những điều kì diệu. Từng ngày trôi qua tôi vẫn thầm cảm ơn thượng đế đã mang đến và gìn giữ những điều kì diệu ấy cho tôi. Tôi sẽ trân trọng từng giây, từng phút. Để một lúc nào đó nếu mất đi điều gì, tôi không còn quá đau đớn hay bất ngờ vì những thứ tôi đã từng cho là đương nhiên ấy không còn nữa.

Liệu tôi còn phải hối hận bao nhiêu lần? Và liệu mùa hoa ấy có còn chờ tôi nữa không?

© Oanh Tran tu – blogradio.vn

Mời bạn xem thêm chương trình:

Đi qua tháng 3 chứ em

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới

Đón chào ngày mới

Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

back to top