Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ký ức tuổi thơ bên chị, với tôi luôn đẹp và bình yên nhất

2020-11-25 01:20

Tác giả: Quang Nguyễn


blogradio.vn - Thời gian đã đổ lên lưng tường đầy rêu phong, nhưng ký ức tuổi thơ bên chị nó còn mãi trong tôi, như một bộ phim quay chậm ghi lại những khoảnh khắc rất êm đềm, lặp đi lặp lại làm người xem ấn tượng mãi không thôi. Tôi nhớ tiếng rao của chị, hồi đó tôi hay đi sau lưng chị cười chọc vì tiếng rao lớn mà chả có ai mua. Thế mà bây giờ tôi lại rơi nước mắt khi nhớ tới tiếng rao "Ai mua khoai mì không" đứng trước di ảnh chị, miệng tôi cứ gọi "Chị Nguyệt ơi, em đã trở về”.

***

Thuở ấy, tôi là đứa bé, quần đùi, chân đất theo chúng bạn đến cây me chua trước nhà chị Nguyệt chơi đùa, cây me chua lớn che mát cả cái sân, bọn con gái xúm lại chơi với nhau hết nhảy cò cò đến quay dây, riêng đám con trai chúng tôi không bắn bi thì cũng chọi dép đủ trò dưới gốc cây me chua. 

Ở đó ai cũng thương chị Nguyệt, những lần chị đi bán khoai mì về cái nào bán không hết đều chia cho bọn trẻ chúng tôi ăn, trong số đó tôi là đứa gần gũi chị Nguyệt nhiều nhất.

Nhà chị Nguyệt cách nhà tôi chỉ cái hàng rào, những khi ba má tôi đi làm ngoài đồng xa đều gửi tôi qua nhà cho chị Nguyệt trông chừng. 

Chị Nguyệt lớn hơn tôi 6 tuổi, năm đó chị vừa 14 tuổi. Cái tuổi chưa trưởng thành thế mà mỗi ngày chị phải đội trên đầu một mâm khoai mì, cùng tôi đi hết nơi này tới nơi khác, từ chợ rồi đến cổng trường học, có khi đến chiều tối hai chị em mới trở về. 

Chị Nguyệt có dáng thấp bé, người gầy guộc trơ xương, thế mà chị có sức mạnh chẳng khác nào một người con trai. Có hôm tôi theo chị ra cái giếng đầu làng lấy nước, chị thả gàu xuống múc nước lên đổ đầy hai thùng, chị đưa vai vào gánh đi như chẳng hề có nặng nhọc gì, tôi nhìn theo chiếc đòn gánh quặng xuống gần chạm đất như sắp gãy đôi trên đôi vai bé nhỏ của chị.

Chị Nguyệt như chị ruột của tôi trong nhà, tôi với chị như hình với bóng, những khi trời mưa không đi bán tôi theo chị đi đào khoai lang đem về nấu, mùi khoai chín thơm lừng cái bếp, tôi và chị vừa thổi vừa ăn như chết thèm từ bao giờ. 

chitoi_(1)

Chị dạy cho tôi làm lồng đèn bằng cái bông râm bụt, rồi chong chóng từ chiếc lá dừa. Bọn con nít chúng tôi thích chị ở điểm đó, tuy là con gái nhưng cái gì chị cũng biết làm nên chúng nó quý mến lắm, sân nhà chị không trưa nào mà vắng bóng lũ trẻ con.

Khi lớn lên chị theo học nghề may, mỗi sáng chị đạp xe qua tận huyện, đến chiều chị đạp xe về, tới nhà trời đã chập tối, kể từ đó tôi ít gặp chị, cho tới thời gian sau chị ra nghề và may tại nhà, lúc đó tôi mới gặp chị mỗi ngày như hồi xưa. 

Chị đã 25 tuổi vẫn chưa lấy chồng, suốt ngày chỉ ngồi bên chiếc máy may, chị không quan tâm ở ngoài kia ra sao. Nhiều khi tôi ghé nhà chị chơi, nhắc tới chuyện chồng con với người ta, chị chỉ cười lắc đầu rồi thôi. Chị cứ nói tôi lớn rồi sao không lo đi kiếm việc làm mà tối ngày cứ đi chơi, còn phải lấy vợ nữa, mãi như thế thì ai dám lấy tôi làm chồng. 

Cứ tôi nhắc chị lấy chồng thì chị nhắc ngược lại tôi hết lần này tới lần khác. Ai tới may đồ chị cũng đều làm mai giới thiệu cho tôi, không biết bao nhiêu người, giống như chị sợ tôi không lấy được vợ vậy.

Sáng đó tôi nói với chị, ngày mai tôi sẽ xa quê đi lên thành phố làm. Tối đó tôi đi chơi về thấy chị đứng trước ngõ đã 11 giờ đêm, chưa bao giờ tôi thấy chị thức khuya như bây giờ. 

Tối nào tôi đi chơi về ngang cũng thấy cái cửa sổ nơi chị ngồi may đèn tắt, thế mà hôm nay 11 giờ khuya đèn vẫn còn sáng.

Chị im lặng nhìn tôi rồi đưa cho tôi chiếc áo khoác màu đen dày cộm, kèm hai chai dầu nóng, chị dặn đủ chuyện, nào là nơi đất lạ quê người phải giữ gìn sức khỏe, rồi ăn uống đều độ, thành phố phức tạp nên đừng đi chơi nhiều.

chitoi

Tôi cầm lấy chiếc áo khoác mà lòng buồn rười rượi, tôi biết chiếc áo này chị đã may từ sáng tới giờ dành cho tôi. Chị em vẫn là chị em, tuy không còn như những ngày thơ bé, đã thay đổi rất nhiều theo thời gian nhưng tình thương vẫn còn nguyên vẹn như thời thuở ban đầu. 

Tôi nói lời tạm biệt chị và dặn chị mau đi lấy chồng đã 25 tuổi đời rồi, chị nở nụ cười và gật đầu.

Sáng đó tôi lên đường, khi lên xe tôi phát hiện trong túi chiếc áo khoác mà chị đã may có tiền, số tiền 300 nghìn đồng, tôi biết chị cho tôi vì sợ tôi lên thành phố không có tiền, chị biết đưa tận mặt tôi sẽ không bao giờ lấy, cầm tiền mà mặt cứ buồn làm sao, đó là tiền mồ hôi nước mắt của chị. 

Bốn tháng sau nghe tin chị Nguyệt đi lấy chồng. Chồng chị Nguyệt là anh Tuấn nhà bên huyện gần chỗ chị học may hồi đó, nghe nói bên chồng thương lắm, không cho chị làm bất cứ việc gì, chồng chăm chút từng li từng tí cho vợ, chả ai hạnh phúc bằng, người ta cứ nói hồi đó chị Nguyệt cực khổ bao nhiêu thì bây giờ sướng bấy nhiêu. 

Nghe mà tôi mừng cho chị, tôi mừng như muốn khóc, chị đã chịu lấy chồng rồi, và đang sống trong hạnh phúc với tình yêu thương bao la của nhà chồng dành cho chị.

Lễ 30 tháng 4 tôi về quê, chị biết tôi về nên đến nhà tôi chơi, chị hỏi thăm đủ thứ chuyện trong thời gian đi làm xa quê. Chị mặc quần áo kín người, che chiếc khẩu trang trên gương mặt mà không bao giờ tháo xuống, chị ốm hơn xưa rất nhiều. 

Đã bao tháng qua tôi chưa gặp lại chị, dung nhan của chị thế nào tôi cũng chả biết, chị nhất quyết không tháo chiếc khẩu trang ra khi nói chuyện, chị khoe với tôi cuộc sống của chị tốt lắm, chị rất hạnh phúc, ở đây không ai sướng như chị, tôi nói vậy thì quá tốt chứ có nhiều người lấy chồng về họ khổ còn hơn lúc chưa lấy. 

chitoi3

Chị im lặng đôi mắt buồn, đôi mắt ấy tái hiện lại cái cảnh ngày xưa lúc chị đi bán khoai mì làm mất tiền không dám về nhà. Tôi có cảm giác như chị đang gặp chuyện gì đó không mấy tốt đẹp, chị làm sao giấu được tôi khi tôi đã bên chị ngay từ lúc còn bé xíu. 

Tôi bước tới lén tháo chiếc khẩu trang của chị ra, tôi muốn rụng rời khi gương mặt của chị sưng húp những dấu bầm tím, tôi tiếp tục kéo cái tay áo của chị lên khỏi cánh tay vẫn là những dấu bầm tím nổi trên da, những dấu cũ chưa tan thì dấu mới lại xuất hiện chồng lên nhau.

Chị luôn miệng nói sơ ý bị té, tôi gạt ngang câu nói dối từ chị "cuộc sống tốt của chị đây hả, hạnh phúc của chị đây hả, hạnh phúc của chị là những trận đòn như thế này sao", chị im lặng, hai hàng nước mắt chảy dài xuống làn má, cứ tưởng chị có được một hạnh phúc êm đềm hóa ra đều trái ngược lại.

Chị tự chịu khổ một mình và nói dối với người khác là mình đang sống trong hạnh phúc, tôi khuyên chị phải ly hôn người chồng vũ phu ấy ngay, chị gật đầu trong tiếng khóc nghẹn ngào. 

Chị kể cho tôi nghe những tháng ngày chị về làm dâu, anh Tuấn thường xuyên đánh đập mỗi khi cờ bạc thua hoặc những khi đi nhậu với bạn bè về, nói đúng hơn chị làm bao cát cho họ đấm chứ không phải làm dâu. Suy ra cho cùng cuộc đời chị chưa bao giờ sung sướng bất cứ phút giây nào.

chitoi1_(1)

Kể từ khi chị ly dị anh Tuấn chị trở về sống nhà mẹ, chị tiếp tục may vá như những tháng ngày chưa lấy chồng. Thời gian sau có người báo tin chị bị ung thư máu giai đoạn cuối, thời gian bị bệnh chị hay nhắc với má, sao lâu quá không thấy tôi về chơi.

Tôi sắp xếp thời gian để về quê gặp mặt chị lần cuối, chưa kịp gì chị đã vĩnh viễn rời xa. Những khi về tôi đều ghé nhà thắp nén hương cho chị và đôi mắt tôi luôn rưng rưng mỗi khi nhìn lên di ảnh. 

Chị là một trời tuổi thơ của tôi. Tôi rất nhớ chị, ngày thơ bé hai chị em cùng lang thang đi bán khoai mì, những khi trời nắng cháy da rát thịt chị luôn đưa đôi dép và chiếc mũ của chị cho tôi, chị đi chân trần trên con đường như đổ lửa, những khi mưa gió chị lấy cái mâm che mưa cho tôi mặc người chị ướt đẫm co run vì lạnh. 

Nhớ lại chỉ muốn khóc, cuộc đời chị vất vả lam lũ từ nhỏ đến lớn, thế mà lúc nào trên gương mặt chị cũng nở nụ cười như đang sống trong một niềm vui bất tận. 

Ngày tôi còn nhỏ theo chúng bạn đi chơi không ăn cơm, đến chiều về bị mẹ đánh cho vài cây, tôi không khóc mà chị lại khóc, mẹ đánh tôi mà chị lại đau, chị cứ khóc van xin mẹ đừng đánh. 

chitoi4_(1)

Thời gian đã đổ lên lưng tường đầy rêu phong, nhưng ký ức tuổi thơ bên chị nó còn mãi trong tôi, như một bộ phim quay chậm ghi lại những khoảnh khắc rất êm đềm, lặp đi lặp lại làm người xem ấn tượng mãi không thôi. Tôi nhớ tiếng rao của chị, hồi đó tôi hay đi sau lưng chị cười chọc vì tiếng rao lớn mà chả có ai mua. Thế mà bây giờ tôi lại rơi nước mắt khi nhớ tới tiếng rao "Ai mua khoai mì không" đứng trước di ảnh chị, miệng tôi cứ gọi "Chị Nguyệt ơi, em đã trở về”.

© Quang Nguyễn - blogradio.vn

Xem thêm: Chị tôi là thợ vá hạnh phúc

Quang Nguyễn

Người kể chuyện

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top