Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những người để yêu thương đó là gia đình

2019-09-18 01:10

Tác giả: An Nguyễn


blogradio.vn - Khi nghic về Đà Lạt tôi thấy mọi thứ như nhẹ nhàng hơn, có chút hoài cổ, có chút nhớ thương, khiến lòng tôi lại xốn xang nhớ về nơi quê nhà và những kỉ niệm xưa cũ. Những hình ảnh năm xưa cứ trở về trong tôi hiển hiện đầy sinh động, rõ ràng trước mắt, như thể đưa tay lên và chạm được cả một vùng trời kí ức.

***

Đà Lạt dạo này mưa rả rích, cơn mưa cứ kéo dài ngày này qua ngày khác. Ngồi trên căn gác nhỏ, tôi lặng ngắm núi đồi qua màn sương mờ mịt, lắng nghe tiếng thông reo, tiếng mưa rơi gõ đều đều trên mái. Đà Lạt ảm đạm vô cùng, mọi thứ như nhẹ nhàng hơn, có chút hoài cổ, có chút nhớ thương, lòng tôi lại xốn xang nhớ về nơi quê nhà và những kỉ niệm xưa cũ. Những hình ảnh năm xưa cứ trở về trong tôi hiển hiện đầy sinh động, rõ ràng trước mắt, như thể đưa tay lên và chạm được cả một vùng trời kí ức.

Đôi lần, tôi mơ về ngôi nhà gỗ nhỏ, nơi đó là nhà tôi, có tiếng mẹ gọi hai chị em về ăn cơm, có tiếng bố băm bèo, băm chuối cho đàn lợn, mùi khói bếp vào mỗi buổi chiều. Là bữa cơm tối đầm ấm, bố nhắc chị thắp đèn dầu, tiếng mẹ dọn cơm. Bữa cơm chỉ có chén mắm, chén cà mẹ muối, tô canh rau mà ngon đến lạ lùng.

gia đình

Có những ngày mưa, mẹ luộc một nồi bắp to trên bếp, bắp đầu mùa ngọt và thơm, mẹ biết tôi thích món này nên thường để dành cho tôi mỗi khi tôi đi chơi về trễ. Có những tối mẹ ngồi khâu lại những chiếc áo cũ, bố ngồi ngoài hiên, hát vài bài hát ngày xưa, giọng bố trầm trầm cất lên hai chị em tôi lâu lâu vẫn hát theo những câu ca đã thuộc: 

“Một mai qua cơn mê

Xa cuộc đời bềnh bồng

Tôi lại về bên em

Ngày gió mưa không còn

Nên đường dài thật dài

Ta mặc tình rong chơi”.                                

Đó là những ngày khi tôi lên năm, lên sáu êm đềm như nước chảy trôi, không gập ghềnh, sóng gió. Tôi ước ao trở về ngày đó.

Khi tôi lớn lên một chút, bố mẹ chẳng còn ở cạnh nhau. Mẹ chăm lo cho hai chị em nên gánh nặng đè lên vai mẹ nhiều hơn. Mẹ ngày ngày đi làm, rồi làm thuê, làm bất cứ việc gì để dành tiền cho chị em tôi ăn học. Chị em tôi vẫn thường tranh thủ giúp mẹ vào những ngày nghỉ học, tôi và chị vẫn thường theo đám trẻ con trong xóm đi mót bắp trên những ngọn đồi cao của người Ê – đê, ngọn đồi khi đó  thật đẹp vì từ trên đồi cao chúng tôi có thể ngắm được cả thành phố Buôn Ma Thuột  xa ngút ngàn tầm mắt, ngắm được dãy núi phía tây, thấy được cả những cây muồng già đang bung sắc vàng giữa những rẫy cà phê xanh mát, thấy hồ nước mênh mông, thấy cỏ xuyến chi mọc trắng cả sườn đồi.

Tôi hay mải mê nhìn ngắm tất thảy vạn vật mà đôi khi đi lạc một mình, tôi khóc giữa đồi, hoảng loạn đi tìm mọi người. Có những ngày sau những mùa thu hoạch cà phê, ba mẹ con tôi  đi mót lại, mẹ gom góp, dành dụm bán từng kí cà phê để mua đồ cho chúng tôi đi học. Những ngày chúng tôi đi bắt cua giữa ruộng, xúc tép bờ mương, đôi khi bị mẹ la vì không chịu nhớ giờ về đi học. Bố vẫn về thăm hai chị em tôi, chở hai chị em đi chơi trên chiếc xe cọc cạch, mua cho hai đứa vài cây kem đá, gói kẹo xanh đỏ, đôi khi đưa chúng tôi đi ăn. Tôi có khi ngây ngô hỏi bố: “Sao bố không về với mẹ ? bố đi lâu quá, bọn con muốn bố về”. Bố tôi chẳng nói gì, lẳng lặng gắp thêm đồ ăn cho tôi và chị.

gia đình

Ngày lại nối ngày, rồi bố mẹ tôi cũng có thêm người khác, tôi và chị sống cùng mẹ, mẹ vẫn thương chúng tôi nhưng chúng tôi vẫn dè chừng và không thoải mái. Tôi ngày đó trở nên ngang bướng, lì lợm, tôi ghét mấy đứa hàng xóm vì chúng nó hay chọc chị em tôi, có lần tôi đánh nhau với bọn chúng, người tôi bầm dập, dơ dáy vì vật lộn dưới đất cát mùa khô, xe đạp thì hư, chỉ có chị tôi đứng đó cùng tôi vào buổi trưa nắng chang chang khô khốc, tôi khóc, chị tôi cũng khóc. Chúng tôi cứ thế lớn lên, mạnh mẽ và gan lì. Tôi thầm cảm ơn những ngày khó khăn đó để chúng tôi được những ngày như hiện tại, biết thương yêu nhiều hơn, đồng cảm hơn và yêu gia đình hơn.

Sau này, rồi mọi thứ cũng thay đổi, bố mẹ tôi cũng trở về những ngày tháng một mình lẻ bóng. Tuy nhiên, bố mẹ không trở về cùng nhau, nhưng chúng tôi đã hiểu, có những điều không thể trở về như cũ. Tôi vẫn yêu tất cả mọi người, yêu quê nhà, yêu bố mẹ và cả chị tôi nữa. Những kỉ niệm có vui buồn, có hạnh phúc, có nỗi đau nhưng đó là một phần của đời tôi sao thể nào quên được.

Tôi bấm điện thoại gọi video về nhà, chị tôi cầm máy, lướt qua căn phòng, có bố, có mẹ, có chị và các em tôi. Bố hỏi tôi: “Con làm việc thế nào? cả nhà đang ở đây, làm mệt quá thì về, đừng ham, về đây có cháo ăn cháo, có rau ăn rau con ạ”. Tôi  gật đầu: “Con sẽ sắp xếp về nhà”. Tắt điện thoại, tôi thấy tôi còn nhiều hạnh phúc lắm, sau bao biến cố, tôi trân trọng những gì đang có. Đi suốt một phần ba cuộc đời, dù gì, nhà vẫn là nơi tôi trở về, có bố mẹ chờ tôi ở đó, có chị em tôi, có tuổi thơ tôi, dẫu buồn hay vui thì vẫn mãi là kí ức đáng để tôi trân trọng và nhớ về. Chuyến xe băng qua những rừng thông già còn lờ mờ sương phủ và le lói ánh mặt trời, tôi laị nhẩm hát bài hát ngày xưa của bố:

“Rồi đây qua cơn mê

Sông cạn lại thành dòng

Suối về ngọt quê hương

 

Tình người sau cơn mê vẫn xanh

Dù bao tháng năm đau thương dập vùi

Trường xưa vắng ta nay ta lại về

Cùng theo các em học hành như xưa”.

© An Nguyễn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tạm biệt ngày hôm qua

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top