Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những người để yêu thương đó là gia đình

2019-09-18 01:10

Tác giả: An Nguyễn


blogradio.vn - Khi nghic về Đà Lạt tôi thấy mọi thứ như nhẹ nhàng hơn, có chút hoài cổ, có chút nhớ thương, khiến lòng tôi lại xốn xang nhớ về nơi quê nhà và những kỉ niệm xưa cũ. Những hình ảnh năm xưa cứ trở về trong tôi hiển hiện đầy sinh động, rõ ràng trước mắt, như thể đưa tay lên và chạm được cả một vùng trời kí ức.

***

Đà Lạt dạo này mưa rả rích, cơn mưa cứ kéo dài ngày này qua ngày khác. Ngồi trên căn gác nhỏ, tôi lặng ngắm núi đồi qua màn sương mờ mịt, lắng nghe tiếng thông reo, tiếng mưa rơi gõ đều đều trên mái. Đà Lạt ảm đạm vô cùng, mọi thứ như nhẹ nhàng hơn, có chút hoài cổ, có chút nhớ thương, lòng tôi lại xốn xang nhớ về nơi quê nhà và những kỉ niệm xưa cũ. Những hình ảnh năm xưa cứ trở về trong tôi hiển hiện đầy sinh động, rõ ràng trước mắt, như thể đưa tay lên và chạm được cả một vùng trời kí ức.

Đôi lần, tôi mơ về ngôi nhà gỗ nhỏ, nơi đó là nhà tôi, có tiếng mẹ gọi hai chị em về ăn cơm, có tiếng bố băm bèo, băm chuối cho đàn lợn, mùi khói bếp vào mỗi buổi chiều. Là bữa cơm tối đầm ấm, bố nhắc chị thắp đèn dầu, tiếng mẹ dọn cơm. Bữa cơm chỉ có chén mắm, chén cà mẹ muối, tô canh rau mà ngon đến lạ lùng.

gia đình

Có những ngày mưa, mẹ luộc một nồi bắp to trên bếp, bắp đầu mùa ngọt và thơm, mẹ biết tôi thích món này nên thường để dành cho tôi mỗi khi tôi đi chơi về trễ. Có những tối mẹ ngồi khâu lại những chiếc áo cũ, bố ngồi ngoài hiên, hát vài bài hát ngày xưa, giọng bố trầm trầm cất lên hai chị em tôi lâu lâu vẫn hát theo những câu ca đã thuộc: 

“Một mai qua cơn mê

Xa cuộc đời bềnh bồng

Tôi lại về bên em

Ngày gió mưa không còn

Nên đường dài thật dài

Ta mặc tình rong chơi”.                                

Đó là những ngày khi tôi lên năm, lên sáu êm đềm như nước chảy trôi, không gập ghềnh, sóng gió. Tôi ước ao trở về ngày đó.

Khi tôi lớn lên một chút, bố mẹ chẳng còn ở cạnh nhau. Mẹ chăm lo cho hai chị em nên gánh nặng đè lên vai mẹ nhiều hơn. Mẹ ngày ngày đi làm, rồi làm thuê, làm bất cứ việc gì để dành tiền cho chị em tôi ăn học. Chị em tôi vẫn thường tranh thủ giúp mẹ vào những ngày nghỉ học, tôi và chị vẫn thường theo đám trẻ con trong xóm đi mót bắp trên những ngọn đồi cao của người Ê – đê, ngọn đồi khi đó  thật đẹp vì từ trên đồi cao chúng tôi có thể ngắm được cả thành phố Buôn Ma Thuột  xa ngút ngàn tầm mắt, ngắm được dãy núi phía tây, thấy được cả những cây muồng già đang bung sắc vàng giữa những rẫy cà phê xanh mát, thấy hồ nước mênh mông, thấy cỏ xuyến chi mọc trắng cả sườn đồi.

Tôi hay mải mê nhìn ngắm tất thảy vạn vật mà đôi khi đi lạc một mình, tôi khóc giữa đồi, hoảng loạn đi tìm mọi người. Có những ngày sau những mùa thu hoạch cà phê, ba mẹ con tôi  đi mót lại, mẹ gom góp, dành dụm bán từng kí cà phê để mua đồ cho chúng tôi đi học. Những ngày chúng tôi đi bắt cua giữa ruộng, xúc tép bờ mương, đôi khi bị mẹ la vì không chịu nhớ giờ về đi học. Bố vẫn về thăm hai chị em tôi, chở hai chị em đi chơi trên chiếc xe cọc cạch, mua cho hai đứa vài cây kem đá, gói kẹo xanh đỏ, đôi khi đưa chúng tôi đi ăn. Tôi có khi ngây ngô hỏi bố: “Sao bố không về với mẹ ? bố đi lâu quá, bọn con muốn bố về”. Bố tôi chẳng nói gì, lẳng lặng gắp thêm đồ ăn cho tôi và chị.

gia đình

Ngày lại nối ngày, rồi bố mẹ tôi cũng có thêm người khác, tôi và chị sống cùng mẹ, mẹ vẫn thương chúng tôi nhưng chúng tôi vẫn dè chừng và không thoải mái. Tôi ngày đó trở nên ngang bướng, lì lợm, tôi ghét mấy đứa hàng xóm vì chúng nó hay chọc chị em tôi, có lần tôi đánh nhau với bọn chúng, người tôi bầm dập, dơ dáy vì vật lộn dưới đất cát mùa khô, xe đạp thì hư, chỉ có chị tôi đứng đó cùng tôi vào buổi trưa nắng chang chang khô khốc, tôi khóc, chị tôi cũng khóc. Chúng tôi cứ thế lớn lên, mạnh mẽ và gan lì. Tôi thầm cảm ơn những ngày khó khăn đó để chúng tôi được những ngày như hiện tại, biết thương yêu nhiều hơn, đồng cảm hơn và yêu gia đình hơn.

Sau này, rồi mọi thứ cũng thay đổi, bố mẹ tôi cũng trở về những ngày tháng một mình lẻ bóng. Tuy nhiên, bố mẹ không trở về cùng nhau, nhưng chúng tôi đã hiểu, có những điều không thể trở về như cũ. Tôi vẫn yêu tất cả mọi người, yêu quê nhà, yêu bố mẹ và cả chị tôi nữa. Những kỉ niệm có vui buồn, có hạnh phúc, có nỗi đau nhưng đó là một phần của đời tôi sao thể nào quên được.

Tôi bấm điện thoại gọi video về nhà, chị tôi cầm máy, lướt qua căn phòng, có bố, có mẹ, có chị và các em tôi. Bố hỏi tôi: “Con làm việc thế nào? cả nhà đang ở đây, làm mệt quá thì về, đừng ham, về đây có cháo ăn cháo, có rau ăn rau con ạ”. Tôi  gật đầu: “Con sẽ sắp xếp về nhà”. Tắt điện thoại, tôi thấy tôi còn nhiều hạnh phúc lắm, sau bao biến cố, tôi trân trọng những gì đang có. Đi suốt một phần ba cuộc đời, dù gì, nhà vẫn là nơi tôi trở về, có bố mẹ chờ tôi ở đó, có chị em tôi, có tuổi thơ tôi, dẫu buồn hay vui thì vẫn mãi là kí ức đáng để tôi trân trọng và nhớ về. Chuyến xe băng qua những rừng thông già còn lờ mờ sương phủ và le lói ánh mặt trời, tôi laị nhẩm hát bài hát ngày xưa của bố:

“Rồi đây qua cơn mê

Sông cạn lại thành dòng

Suối về ngọt quê hương

 

Tình người sau cơn mê vẫn xanh

Dù bao tháng năm đau thương dập vùi

Trường xưa vắng ta nay ta lại về

Cùng theo các em học hành như xưa”.

© An Nguyễn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tạm biệt ngày hôm qua

An Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

back to top