Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu mãi mãi là một phần thanh xuân của tớ

2019-11-29 01:27

Tác giả: An Nguyễn


blogradio.vn - Ngày qua ngày, tớ dần trở nên bình thản, nhận ra mọi thứ xung quanh rồi cũng phải khác đi và nỗi nhớ đôi khi phải cất vào nơi sâu nhất. Tháng năm cứ bình lặng trôi, mong rồi một ngày chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó hẳn tớ sẽ là một bà già đẹp lão, còn cậu mãi là người bạn tuổi hai mươi duy nhất trong cuộc đời mình.

***

Mùa thu tàn rơi theo những đám lá khô, bầu trời phủ lên chút khói sương của mùa đông xám xịt và những cơn mưa bất chợt kéo về trên con phố vốn đã đông người qua. Ở nơi xa xôi ấy cậu có nhận thấy mùa đông lạnh lẽo đang tràn về, có nhớ đến người bạn cũ năm xưa, có còn chút hoài niệm về chúng ta của một thời thơ ấu đã từng qua.

Có một điều tớ muốn kể với cậu, rằng hôm nay tớ đã âm thầm đi theo một chàng trai  trên hè phố chỉ để nhìn thấy hình bóng và khuôn mặt cậu qua một người hoàn toàn xa lạ. Tớ đã băng qua các dãy bậc thang của khu chợ đêm, len lỏi qua lớp lớp người đang nhộn nhịp, qua các gian hàng lưu niệm, những quán ăn nhỏ hẹp… Tớ đứng bên cạnh anh ta và lén nhìn, hình dung lại bóng hình cậu của nhiều năm về trước. Tớ biết mình đã làm một việc vô cùng xuẩn ngốc, hẳn cậu cũng nghĩ như vậy phải không? Tớ chỉ mong người ấy là cậu dẫu vẫn biết cậu không còn tồn tại. Tớ biết, rồi chúng ta mãi mãi sẽ không bao giờ một lần gặp lại ở thế giới này, khi hai đứa ở hai chiều rất khác. Chỉ là, sau ngần ấy năm xa cách, tớ thật sự muốn trở về những kỷ niệm xưa kia, như thời thơ bé, tháng ngày tới trường và cả thanh xuân đã từng bên cạnh cậu.

Tớ nhớ những ngày còn bé, chúng ta thường đi bắt cào cào cho lũ chim sẻ nhỏ, đã từng đi qua khu rừng rậm rạp tìm mật ong, đã từng tắm hồ vào những ngày hè nắng nóng với đám bạn trong làng. Tớ vẫn còn nhớ những ngày đi học, cậu hay ghé qua nhà tớ, đứng chờ trước cổng, thỉnh thoảng đèo tớ đi vì đôi lần xe tớ bị hư. Cho đến mãi sau này, khi lên cấp ba chúng ta mới may mắn được học chung một lớp. Đó là năm tháng với tớ là tươi đẹp nhất.

Cậu còn nhớ không những ngày mùa đông như hôm nay, mưa giăng đầy trời và hàng cây muồng vàng đang mải mê trút lá, dưới những tán cây rậm rạp chúng ta đã đuổi theo đám lá khô, cố gắng nắm chúng trong tay mình và cùng ước những điều ước cho chúng ta sau này. Tớ nhớ những ngày đạp xe cùng cậu đến trường, con đường dài gần chục cây số nhưng chẳng bao giờ thấy mệt mỏi vì cả hai có quá nhiều câu chuyện để nói, để kể cho nhau nghe, về tương lai, về việc học hằng ngày... Đôi lần, cậu gói cho tớ vài quả xoài, quả ổi mang qua nhà cho tớ rồi cùng nhau ôn bài, cùng đọc vài cuốn sách mới hay chỉ đơn giản là ngồi nghe tớ kể thao thao chuyện trên trời dưới biển. Ngày đó chúng ta đã chọn về chung một trường đại học.

Rồi chúng ta lại được học chung một trường nhưng lại học khác khoa, tớ nhận ra chúng ta không còn vô tư như trước nữa. Cậu dành thời gian nhiều cho việc học, còn tớ lo cả việc học lẫn làm thêm. Những ngày tới giảng đường, tớ vẫn thường gặp cậu ở trước hành lang chờ đến giờ vào lớp, cậu cười và vẫy tay gọi tớ, những lần gặp nhau ngắn ngủi nhưng với tớ lại là điều quý giá. Có một lần, tớ và cậu đi chung chuyến xe về nhà, say sưa nói cho nhau biết bao dự định khi ra trường, công việc, khi chúng ta thành đạt rồi già đi. Hôm đó, chúng ta đã đi bộ một chặng đường dài, dưới hàng cây lả tả rơi những cánh hoa muồng vàng bỗng con đường trở nên bất tận. Cậu còn nhớ những điều cậu đã từng nói với tớ? Nhắc lại dùm tớ với. Đó là ngày cuối cùng tớ được nhìn thấy cậu. Cậu mãi mãi ở lại tuổi hai mươi, tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời.

Cậu mãi mãi là người bạn thanh xauan của tuổi 20

Đã suốt mười năm nay, tớ chỉ mong một lần trong mơ được nhìn thấy cậu nhưng chẳng bao giờ tớ gặp cậu được một lần nào nữa. Tớ đã khóc mỗi lần nhớ tới cậu, nhớ những ngày tươi đẹp của chúng ta suốt mười mấy năm, nhớ đoạn đường năm đó, nhớ những câu nói của cậu khi xưa, ngày đó tớ đã cười thật nhiều. Giờ đây, chẳng biết cậu nơi kia còn nhớ hay đã quên, còn nhớ về những ngày đã cũ, có dõi theo tớ trong những tháng năm sau này. Đôi lần tim tớ vẫn nhói lên khi vô tình ai đó nhắc đến cậu, khi đi qua chốn cũ, hàng cây cũ, khu rừng cũ, bờ hồ năm xưa.

Ngày qua ngày, tớ dần trở nên bình thản, nhận ra mọi thứ xung quanh rồi cũng phải khác đi và nỗi nhớ đôi khi phải cất vào nơi sâu nhất. Tháng năm cứ bình lặng trôi, mong rồi một ngày chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó hẳn tớ sẽ là một bà già đẹp lão, còn cậu mãi là người bạn tuổi hai mươi duy nhất trong cuộc đời mình. Lúc đó liệu rằng cậu còn nhận ra tớ hay không?

Chắc có lẽ cậu bây giờ là gió

Vô hình, vô định và vô tâm

Tớ vẫn mãi một mình đứng ngóng

Cả tuổi thơ năm ấy giữ trong lòng.

© An Nguyễn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Ngày đẹp trời nhất là ngày mình còn thanh xuân

An Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

back to top