Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân đi đâu mất rồi?

2019-11-21 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Thời thanh xuân ta sợ trôi qua nhất nay nhìn lại không biết thanh xuân của ta như thế nào. Lục lọi trong những mảng ký ức vụn vặt, ta thấy chiếc hộp cũ kĩ nằm im lìm trong góc trí nhớ tầm thường đến không ai hỏi han.

***

Mùa hè, cái nóng bức người đến ngộp thở. Tiếng ve râm ran trên những vòm cây, chùm phượng vĩ khoe mình trong nắng rực rỡ đến lạ kỳ. Tụi tôi vẫn ngày ngày đều đều dưới cái nắng mà đạp xe đến trường. Thời gian này đã bước vào kỳ nghỉ hè, sân trường như rộng hơn hẳn. Năm cuối cấp ai cũng khẩn trương chuẩn bị cho kỳ thi. Không khí lớp học căng thẳng hơn rất nhiều. Chúng tôi vẫn cặm cụi đèn sách mỗi ngày.

Tiếng trống giòn giã vang lên. Ngày thi đã đến. Rất nhiều năm về sau tiếng trống ngày hôm đó vẫn giục giã trong tôi. Giấc mơ, hoài bão mỗi chúng tôi mang theo ngày hôm đó dần dần theo tháng năm phai nhạt đi nhưng không khí ngày ấy thì không phai nhòa. Cảm giác hồi hộp xem chút lo lắng lại mong chờ len lỏi trong từng người chúng tôi. Ánh mắt, vẻ mặt của từng người khi đề  thi phát xuống.

Về sau tôi không còn được nghe thấy tiếng trống trường quen thuộc nữa. Cuộc sống vẫn tiếp tục. Mỗi người đều phải tự bước đi và tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình. Cuộc sống vốn chẳng dễ dàng gì nhưng ta không thể vượt ra ngoài nó, chỉ có thể cố gắng mà vượt qua mỗi ngày. Đối với tất cả những điều ta không thể nói đều có thể dùng giấy bút ghi lại. Khi nhớ ai đó có thể viết thư tay hay gửi vào gió lời muốn nói mà chẳng nên câu. Mỗi ngày chính là mỗi ngày. Dù mệt mỏi, khổ đau, bàn chân đầy vết thương vẫn phải bước đi bởi nếu không bước đi bạn chẳng còn cách nào khác.

Thanh xuân đi đâu mất rồi?

Năm đó, thầy ra đề bài làm văn: "Hãy tưởng tượng 20 năm sau em quay lại trường. Viết về ngày hôm đó”. Tôi cũng không nhớ khi đó tôi đã làm bài văn đó như thế nào, tôi tưởng tượng ra điều gì nhưng hôm nay quay lại, tôi chẳng có gì, chỉ còn lại những mảnh vụn kí ức chắp vá vẫn theo mỗi bước đi. Ngày đó có lẽ là tưởng tượng hoặc đó là mong ước của tôi. là ước mơ, là hoài bão; là điều mà có lẽ tôi đã từng nghĩ mình sẽ trở thành, sẽ cố gắng trở thành. Bây giờ nghĩ lại có lẽ đề bài lúc đó không phải là tưởng tượng mà chính là tương lai mong muốn trở thành. Tương lai của ngày hôm đó đã đến, nhưng điều ngày hôm đó viết ra lại không còn nhớ, mong ước, hoài bão cũng phai nhạt dần. là do tháng năm bào mòn hay bản thân đã thay đổi. Do tác động xã hội, vì cơm áo gạo tiền mà đè nén con người ta đến vỡ vụn từng giấc mơ hay chinh ta vốn không đủ kiên định và mạnh mẽ giữ điều đúng đắn đến cuối cùng?

Cuộc đời là một dãy những điều giá như và sự lựa chọn. Dù có muốn hay không ta cũng không thể thoát khỏi bàn tay tạo hóa. Mỗi người chúng ta chỉ như Tôn Ngộ Không trong lòng bàn tay Phật Tổ. Dù cho ta có bay nhanh cỡ nào, thần thông ra sao, tinh anh thế nào đi chăng nữa ta cũng mãi mãi chỉ nằm gọn tỏng lòng bàn tay tạo hóa. Cũng vì miếng cơm manh áo mà mỗi ngày đều dày vò chính mình, giục giã chính mình: Cố lên. Hôm nay cố gắng để sau này an nhàn. Nhưng liệu có đúng không?

Thời trẻ bạn bươn trải vì gây dựng tương lai, muốn có một mái ấm hạnh phúc. Khi kết hôn rồi, bạn lại nghĩ ta phải tích góp cho tuổi già, con cái ta mà chống chọi với đời. Khi con cái trưởng thành ta lại lo cho tương lai chúng, rồi lo cả sau khi ta xa đời. Nỗi lo cứ liên tiếp nhau mà giục ta nhưng lại chẳng cho ta kẽ hở mà thở mà biết rằng cuộc đời này ta vốn chẳng có gì.

Ta lao đi để cho xứng đáng với thanh xuân, bất chấp mà làm việc, bất chấp mà đánh đổi. tuổi trẻ chẳng có gì, chỉ có sức lực và thời gian. Ta dùng hết nó, ta không muốn lãng phí, ta sợ nó trôi qua. Ta sợ người ta nói. Ta sợ không có gì. Ta sợ phải tay trắng, sợ thiếu thốn thiệt thòi hơn người khác, sợ về già không có gì, sợ khi xa đời không có lấy một nấm mồ tử tế. Ta cứ nghĩ về nó. Chớp mắt quay qua ta đã già mât rồi. Nhìn lại cuộc đời mình ta lại thấy trống rỗng đến đáng thương.

Thời thanh xuân ta sợ trôi qua nhất nay nhìn lại không biết thanh xuân của ta như thế nào. Lục lọi trong những mảng ký ức vụn vặt, ta thấy chiếc hộp cũ kĩ nằm im lìm trong góc trí nhớ tầm thường đến không ai hỏi han. Từng mảng bụi được gột rửa gương mặt thanh thoát, tươi trẻm nụ cười hồn nhiên, ánh mắt trong sáng hiện ra trước mắt ta. Ta thấy quen thuộc quá nhưng lại cũng xa xôi quá. Ta đưa tay ra nắm lấy nhưng chợt vụt mất, tiếng cười trong trẻo ấy vẫn vang vọng quanh ta. Ta cố níu kéo, cố chạy theo gương mặt ấy càng trở nên nhạt nhòa hơn. Ta đưa tay chụp lấy bóng hình mờ ảo ấy, bất chợt một gương mặt dữ tợn, nhăn nhó, già nua, gớm ghiếc xuất hiện. Ta sợ hãi lùi lại đến khi nhìn lại đã không còn thấy gương mặt thanh thuần ban đầu đâu nữa, ta gào thét, cố chạy thật nhanh đuổi theo bóng hình thanh thuần đó, nhưng mỗi bước đi những gương mặt già nua gớm ghiếc xuất hiện càng nhiều hơn, bủa vây lấy ta khiến không cách nào thoát được. Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tự hỏi lòng mình: Thanh xuân đi đâu mất rồi?

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Ngày đẹp trời nhất là ngày mình còn thanh xuân

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Date to marry

Date to marry

Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu

Vượt qua thử thách của tình yêu

Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

back to top