Mối tình năm 17 tuổi là mối tình của thanh xuân
2019-11-25 01:25
Tác giả:
DILYSCHAN
blogradio.vn - 17 có thể sẽ gặp người chúng ta yêu nhất nhưng lại chẳng thể cùng ta đi hết con đường này, bởi vì chẳng ai có thể phá đi quy luật bất biến của thời gian, của sự ra đi, và lễ trưởng thành.
***
Một ngày kia thức dậy, bỗng nhận ra bản thân không còn khoác lên mình bộ đồng phục trắng nữa, không còn được mẹ đánh thức mỗi sớm mai nữa, không còn nghe thấy tiếng bài giảng quen thuộc của thầy cô, thì đó là lúc chúng ta đã bắt đầu bước vào con đường trưởng thành. Chúng ta tạm xa nơi góc sân trường quen thuộc, tạm gác lại mối tình thân quen thuở ban chiều thay vào đó là những nỗi tất bật lo toan cho cuộc sống mưu sinh. Có ai mà không phải trưởng thành chứ? Có ai mà không trải qua những kỉ niệm thời áo trắng chân thật nhất, dễ thương nhất và ngắn nhủi nhất? 17 tuổi, chúng ta đủ để nhận ra bản thân đang ở ngưỡng cửa của sự trưởng thành, và vì vậy chúng ta có quyền mắc sai lầm, có quyền yêu và được yêu, được hi vọng và tin tưởng. Tự dưng tôi thấy bản thân bé nhỏ giữa cuộc đời này, không còn có thể ung dung tự tại, mặc sức vẫy vùng trong cái thanh xuân ấy nữa.
Người ta nói tuổi 17 đã thích ai rồi là phải mất cả đời để nuối tiếc, để ngẫm nghĩ về chúng mà chúng ta sẽ thường mỉm cười rồi lại bật khóc. Người ta bảo còn nhỏ thì biết gì mà yêu, nhưng họ không biết cảm xúc của những cô cậu học trò ấy đáng trân trọng biết bao. Tình yêu của người 17 tuổi khác với cảm xúc của những đứa trẻ cấp 1 cấp 2, lại càng khác xa so với những gánh nặng cuộc sống của người trưởng thành. Tôi đã từng thấy đứa bạn đào hoa của mình hết lần này tới lần khác chơi đùa với tình cảm của người khác và nghĩ rằng tình yêu không thật sự tồn tại, cho đến khi nó ôm tôi khóc sưng con mắt vì phải chia tay với người kia.

Tôi từng muốn dành cả thanh xuân này để thương một người, thương những gì chân thật nhất của anh ấy, thương những thói quen, những kỉ niệm của cả hai người. Tôi cũng từng muốn thanh xuân mình trôi qua thật nhanh, nhưng khi gặp người đó rồi, bỗng chốc lại cầu xin thời gian hãy dừng lại, hoặc huyễn là nó hãy trôi chậm một chút để tôi lại được nhìn người ta lâu thêm vài hôm. 17 có thể sẽ gặp người chúng ta yêu nhất nhưng lại chẳng thể cùng ta đi hết con đường này, bởi vì chẳng ai có thể phá đi quy luật bất biến của thời gian, của sự ra đi, và lễ trưởng thành.
Tôi từng tự hỏi bản thân sao thích người ta mà không dám nói ra, chẳng nhẽ đã đợi người ta một khoảng thời gian dài như vậy lại chẳng đủ dũng khí để thổ lộ? Nói rồi, bản thân lại tặc lưỡi, không phải không đủ dũng khí đối mặt mà lại sợ có nhau rồi sẽ để lạc nhau lần nữa. Vậy mới nói thanh xuân thật sự rất đáng sợ, nó như là một mê cung hấp dẫn chúng ta bước tới, yêu rồi lại yêu, rồi nhẹ nhàng để lại nỗi chạm khắc sâu thảm trái tim mỗi con người mãi về sau.

Mặc dù vậy, nhưng tôi vẫn luôn hi vọng mỗi trái tim sau những lần đổ vỡ lại có thể phục hồi, hi vọng những người còn cô đơn sẽ tìm được nhau, và hi vọng họ có thể bắt tần sóng của nhau, để viết nên những câu chuyện cổ tích tuyệt vời. Thanh xuân thật sự rất ngắn ngủi, chúng ta còn chưa kịp xác định cảm xúc của chính mình thì đã bỏ lỡ mất rồi, vậy sao khi còn có thể lại không biết trân trọng, lại cứ để lạc mất đối phương như vậy?
Tôi cũng hi vọng những người đã từng tổn thương sẽ bỏ qua quá khứ, hướng tới một tình yêu mới, nếu cứ đau long như vậy chẳng phải sẽ bỏ lỡ cô gái tốt nhất của cuộc đời thì sao? Tôi cũng hi vọng những người đọc được bài viết này sẽ có thêm niềm tin vào tình yêu, có thêm động lực để tiếp tục yêu thương, và chúc họ chúng ta sẽ có thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ để có thể mỉm cười rồi lại bật khóc, nhé?
© HaNa Official – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Chàng trai năm 17 tuổi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






