Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân đâu phải để buồn

2019-11-28 01:10

Tác giả: Haki


blogradio.vn - Tôi hay ví nụ cười của anh là ánh nắng chói chang, nụ cười đã làm say đắm tâm hồn trong trẻo của tôi vào mùa hè năm ấy, khi mà chúng tôi vô tình đi ngang đời nhau và để lại những nỗi day dứt sau này.

***

Anh là người kiệm lời, còn tôi cũng không phải là đứa nói nhiều. Nên cách giận nhau của hai đứa cũng khác với những cặp đôi ngoài kia. Chúng tôi thường dựa lưng nhau, mỗi người nhìn mỗi hướng khi có tranh cãi. Không đôi co, không càm ràm đến khi cả hai nghĩ thông suốt. Hoặc là anh, hoặc là tôi sẽ chủ động nắm tay người kia. Thế là hòa.

f

Lần đó, vì vài hiểu lầm nhỏ mà tôi và anh giận nhau. Cả hai cùng im lặng. Tôi cá anh sẽ vì tôi mà bỏ qua tất cả, bỏ cả cái quy tắc anh đặt cho mình bao năm qua. Cũng giống như anh là ngoại lệ duy nhất của tôi. Nhưng quy tắc là quy tắc. Anh âm thầm để tôi dần biến mất khỏi cuộc đời anh. Tôi thua cuộc. Anh cũng thảm hại. Chúng tôi chông chênh đi qua năm tháng cô đơn, tự dối lòng sẽ quên được người kia. Tôi hay khóc vì những kỉ niệm cũ, anh dằn vặt năm tháng thanh xuân. Cả tôi và anh, ai cũng có một bầu trời riêng. Thỉnh thoảng tôi lại gặp anh trong giấc mơ của mình. Anh và tôi nhìn nhau, nở nụ cười rạng rỡ. Theo thói quen, tôi cố gắng nắm tay anh nhưng khi mới chạm vào những đầu ngón tay, trời đã sáng. Tôi ngẩn ngơ, ước gì trời đừng sáng.

Hai năm xa cách, tôi tự dặn mình phải cứng rắn, không được nghĩ về anh. Nhưng lí trí là một chuyện, trái tim lại là chuyện khác. Anh xuất hiện hầu hết trong các câu chuyện tôi chia sẻ, lâu lâu tôi làm thơ, và anh luôn là nhân vật chính. Chàng trai thích nhạc Trịnh, hay uống coffee và đi ngao du đây đó. Bạn bè có thắc mắc, “Mày không quên được cậu ấy à?”. Tôi mỉm cười, “Có ai quên thanh xuân của mình chưa?”. Dần dần, họ cũng lấy làm quen, khi tôi hay kể về vài kỷ niệm của tôi và anh. Những nơi mà tôi và anh đã đặt chân đến, những bài hát chúng tôi từng nghe và cả bầu trời chung chúng tôi từng vun dựng. Mọi thứ với tôi rõ mồn một, như mới hôm qua. Tôi là đứa hay quên, nên tôi sợ một mai những kỷ niệm đó sẽ dần trôi về dĩ vãng, nhuốm bụi thời gian. Tôi sợ tôi sẽ quên anh, quên cả những ước mơ và khát vọng của anh mà anh vẫn kể cho tôi nghe dạo nào.

j

Anh ghé cuộc đời tôi đúng lúc tôi nhìn cuộc đời đẹp bằng đôi mắt trong trẻo nhất. Mọi thứ đều khoác lên mình màu xanh trong veo và tinh tươm, kể cả tình yêu của tôi và anh. Chúng tôi thường lang thang trên những con đường, kể nhau nghe những câu chuyện đã chứng kiến hoặc đọc ở đâu đó. Tôi và anh vốn dĩ kiệm lời với người ngoài, nhưng không hiểu vì sao, khi chúng tôi đi cạnh nhau, lời chữ ở đâu cứ tuôn ra ào ào. Chúng tôi thích thú với những kiến thức cùng nhau chia sẻ và bàn luận. Anh thông thái, luôn rộng mở để đón nhận những kiến thức mới mẻ. Còn tôi là đứa đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh cho tôi biết thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao, còn mình chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Cứ như thế, những tháng năm tuổi trẻ, chúng tôi gầy dựng một trang thơ đầy mộng ước. Hồi ức đẹp vậy, sao tôi lỡ đánh rơi.

Còn anh, anh cũng chông chênh khi chúng tôi dần xa nhau. Nhưng anh đủ lý trí để giữ nguyên tắc của mình. Anh chấp nhận để tôi dần dần mờ đi trong những năm tháng tiếp theo của mình. “Cậu ấy vẫn nhớ đến mày” là tin nhắn của người bạn chung của hai đứa. “Ngần ấy năm mà cậu ấy vẫn giữ sợi dây chuyền mày tặng, bất kỳ tour nào cậu ấy cũng đeo nó và coi đó là bùa hộ mệnh”. Tôi đã khóc nấc lên khi đọc những dòng này. Anh giờ đã là Hướng dẫn viên du lịch, chuyên dẫn tour nước ngoài, đúng như giấc mơ thời thanh xuân anh thường mơ. Nụ cười trên môi anh không tắt, nó tươi rói như nắng mùa hè. Tôi hay ví nụ cười của anh là ánh nắng chói chang, nụ cười đã làm say đắm tâm hồn trong trẻo của tôi vào mùa hè năm ấy, khi mà chúng tôi vô tình đi ngang đời nhau và để lại những nỗi day dứt sau này.

© Haki - blogradio

Mời xem thêm chương trình:

Thời gian đã mang đi thứ gì

Haki

"Gió sẽ đậu lại nơi cửa tâm hồn"

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thói quen của anh

Thói quen của anh

Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

back to top