Thanh xuân đâu phải để buồn
2019-11-28 01:10
Tác giả:
Haki
blogradio.vn - Tôi hay ví nụ cười của anh là ánh nắng chói chang, nụ cười đã làm say đắm tâm hồn trong trẻo của tôi vào mùa hè năm ấy, khi mà chúng tôi vô tình đi ngang đời nhau và để lại những nỗi day dứt sau này.
***
Anh là người kiệm lời, còn tôi cũng không phải là đứa nói nhiều. Nên cách giận nhau của hai đứa cũng khác với những cặp đôi ngoài kia. Chúng tôi thường dựa lưng nhau, mỗi người nhìn mỗi hướng khi có tranh cãi. Không đôi co, không càm ràm đến khi cả hai nghĩ thông suốt. Hoặc là anh, hoặc là tôi sẽ chủ động nắm tay người kia. Thế là hòa.

Lần đó, vì vài hiểu lầm nhỏ mà tôi và anh giận nhau. Cả hai cùng im lặng. Tôi cá anh sẽ vì tôi mà bỏ qua tất cả, bỏ cả cái quy tắc anh đặt cho mình bao năm qua. Cũng giống như anh là ngoại lệ duy nhất của tôi. Nhưng quy tắc là quy tắc. Anh âm thầm để tôi dần biến mất khỏi cuộc đời anh. Tôi thua cuộc. Anh cũng thảm hại. Chúng tôi chông chênh đi qua năm tháng cô đơn, tự dối lòng sẽ quên được người kia. Tôi hay khóc vì những kỉ niệm cũ, anh dằn vặt năm tháng thanh xuân. Cả tôi và anh, ai cũng có một bầu trời riêng. Thỉnh thoảng tôi lại gặp anh trong giấc mơ của mình. Anh và tôi nhìn nhau, nở nụ cười rạng rỡ. Theo thói quen, tôi cố gắng nắm tay anh nhưng khi mới chạm vào những đầu ngón tay, trời đã sáng. Tôi ngẩn ngơ, ước gì trời đừng sáng.
Hai năm xa cách, tôi tự dặn mình phải cứng rắn, không được nghĩ về anh. Nhưng lí trí là một chuyện, trái tim lại là chuyện khác. Anh xuất hiện hầu hết trong các câu chuyện tôi chia sẻ, lâu lâu tôi làm thơ, và anh luôn là nhân vật chính. Chàng trai thích nhạc Trịnh, hay uống coffee và đi ngao du đây đó. Bạn bè có thắc mắc, “Mày không quên được cậu ấy à?”. Tôi mỉm cười, “Có ai quên thanh xuân của mình chưa?”. Dần dần, họ cũng lấy làm quen, khi tôi hay kể về vài kỷ niệm của tôi và anh. Những nơi mà tôi và anh đã đặt chân đến, những bài hát chúng tôi từng nghe và cả bầu trời chung chúng tôi từng vun dựng. Mọi thứ với tôi rõ mồn một, như mới hôm qua. Tôi là đứa hay quên, nên tôi sợ một mai những kỷ niệm đó sẽ dần trôi về dĩ vãng, nhuốm bụi thời gian. Tôi sợ tôi sẽ quên anh, quên cả những ước mơ và khát vọng của anh mà anh vẫn kể cho tôi nghe dạo nào.

Anh ghé cuộc đời tôi đúng lúc tôi nhìn cuộc đời đẹp bằng đôi mắt trong trẻo nhất. Mọi thứ đều khoác lên mình màu xanh trong veo và tinh tươm, kể cả tình yêu của tôi và anh. Chúng tôi thường lang thang trên những con đường, kể nhau nghe những câu chuyện đã chứng kiến hoặc đọc ở đâu đó. Tôi và anh vốn dĩ kiệm lời với người ngoài, nhưng không hiểu vì sao, khi chúng tôi đi cạnh nhau, lời chữ ở đâu cứ tuôn ra ào ào. Chúng tôi thích thú với những kiến thức cùng nhau chia sẻ và bàn luận. Anh thông thái, luôn rộng mở để đón nhận những kiến thức mới mẻ. Còn tôi là đứa đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh cho tôi biết thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao, còn mình chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Cứ như thế, những tháng năm tuổi trẻ, chúng tôi gầy dựng một trang thơ đầy mộng ước. Hồi ức đẹp vậy, sao tôi lỡ đánh rơi.
Còn anh, anh cũng chông chênh khi chúng tôi dần xa nhau. Nhưng anh đủ lý trí để giữ nguyên tắc của mình. Anh chấp nhận để tôi dần dần mờ đi trong những năm tháng tiếp theo của mình. “Cậu ấy vẫn nhớ đến mày” là tin nhắn của người bạn chung của hai đứa. “Ngần ấy năm mà cậu ấy vẫn giữ sợi dây chuyền mày tặng, bất kỳ tour nào cậu ấy cũng đeo nó và coi đó là bùa hộ mệnh”. Tôi đã khóc nấc lên khi đọc những dòng này. Anh giờ đã là Hướng dẫn viên du lịch, chuyên dẫn tour nước ngoài, đúng như giấc mơ thời thanh xuân anh thường mơ. Nụ cười trên môi anh không tắt, nó tươi rói như nắng mùa hè. Tôi hay ví nụ cười của anh là ánh nắng chói chang, nụ cười đã làm say đắm tâm hồn trong trẻo của tôi vào mùa hè năm ấy, khi mà chúng tôi vô tình đi ngang đời nhau và để lại những nỗi day dứt sau này.
© Haki - blogradio
Mời xem thêm chương trình:
Thời gian đã mang đi thứ gì
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







