Bánh mì chiên trứng của ngoại
2021-09-24 01:15
Tác giả:
Tiêu Xanh
blogradio.vn - Lần này trở lại thành phố học, tôi sẽ sớm quay lại, rồi lại ôm ngoại, hít hà mùi hương của ngoại, nũng nịu ngoại làm ổ bánh mì chiên trứng cho tôi. Ngoại ơi, đừng đi đâu hết, ở đó chờ con trở về, ngoại nhé.
***
Nếu một ngày nào đó ở nơi xa, bất chợt bạn nhớ về hương vị ngọt ngào của một món ăn thân thuộc, bạn có hoài niệm lại chút kí ức vui vẻ đó không. Hay chỉ đơn giản đặt mục tiêu nhất định trở lại chốn ấy để được ngắm nghía cho thỏa sức đợi chờ, được nếm lại hương vị đó không? Còn tôi, bao lần xa nhà, tôi vẫn nhớ về món bánh mì chiên trứng của ngoại. Đó không hẳn là mẫu bánh mì, đó còn là cả tuổi thơ.
Tôi vẫn còn nhớ lúc bà đứng gần ông, thủ thỉ mấy lời nhắc nhở ông khi đến nơi xa lắc đó. Bà trút tâm tư, dặn ông đi trước thì mở đường để khi bà xuống còn nhanh đoàn tụ. Lúc ấy, tôi lên 10 tuổi. Thấm thoát cũng bao năm trôi qua, chịu bao mùa nắng mưa không còn bạn đời đồng hành. Dẫu vậy, ngoại vẫn kiên cường, cứ mỗi chiều chiều tựa mình vào chiếc ghế nhìn vào khoảng vô định. Nó thành thói quen của ngoại rồi, thói quen có từ ngày ông đi.
Tôi biết bà đang nhớ ông, nhớ về chút ký ức, hình ảnh người đàn ông đời mình còn sót lại đâu đây. Những lúc như thế, tôi không dám làm phiền ngoại, vì tôi sợ. Tôi sợ ngoại lại nhớ ông hơn, tôi không muốn khóe mắt ngoại lại cay cay rồi ướt mi. Chắc ngoại đau lòng lắm. Thế là tôi chuyển chủ đề, tôi kể ngoại nghe mớ câu chuyện lúc là sinh viên. Tôi thủ thỉ với ngoại, đi học xa nhà, tôi mãi cứ nhớ món bánh mì chiên trứng ngoại làm tôi ăn ngày xưa.
Bánh mì chiên trứng là món ăn ngoại thường xuyên chuẩn bị cho bữa sáng. Hồi đó, tôi mê bánh mì chiên trứng chính tay ngoại làm lắm. Ở nhà, mẹ cũng làm món bánh cho cả nhà. Nhưng không hiểu sao, sức hút mùi trứng chiên nhà ngoại kéo tôi đến. Tôi chạy vào bếp nhà ngoại vì tôi biết, lúc nào ngoại cũng sẽ chuẩn bị thêm một ổ bánh mì cho tôi. Cầm ổ bánh mì, nhai ngon lành mặc kệ ông và bà cười tôi. Mỗi lần ăn bánh mì, tôi đều nhắc lại nguyên văn câu nói mà ngoại nghe riết thuộc luôn “Bữa sau bà làm dư một ổ bánh mì nữa nhen”.
Hơi nóng của bánh mới hơ lửa kết hợp với 2 quả trứng vịt chiên chả thơm phức cộng thêm ít nước tương xông thẳng vào mũi tôi. Chính là hương vị này, mấy năm nay, học xa nhà, tôi cũng tự làm bánh mì nhân trứng nhưng hương vị mãi vẫn không giống như ngoại làm, mặc dù đơn giản nhường nào. Chỉ cần mua bánh mì về, chế biến trứng cho vào bánh, thêm chút hương vị là xong. Có lẽ, nó khác ở tay người làm.
Tôi thích ổ bánh mì đó, thích hương vị đó đơn giản vì nó là bánh ngoại làm cho tôi. Tôi hay trêu ngoại làm thế nào mà ngoại làm nên món ăn tuyệt phẩm như thế này. Những lúc đó, ngoại chỉ cười, giọng cười ngoại ấm áp quá, làm tôi đi đâu cũng muốn về nhà, vì nơi đó, có ngoại đang chờ, luôn dang tay, chiều chuộng tôi.
Bánh mì chiên trứng cũng chỉ là cái cớ để tôi nhớ ngoại. Thật ra, trong lòng tôi, những món ngoại nấu hết thảy là tuyệt phẩm mà tôi đã thử sức chế biến với công thức y chang nhưng chẳng giống hương vị ngoại nấu. Tôi cũng từng nghĩ vu vơ rằng kiếp trước ngoại có phải đầu bếp không, sao ngoại nấu ăn ngon thế, chẳng bù cho tôi.
Còn nhớ, hồi bé, tôi cũng hay nhổ tóc ngứa cho ngoại, cứ líu lo, ríu rít nói hoài chẳng ngớt, tôi nhắc ngoại đừng thưởng phần thưởng gì cho tôi, miễn sao ngoai rảnh, ngoại làm món bánh mì chiên trứng cho tôi là được. Không biết như thế nào chứ tôi nghiện món này của ngoại lắm. Mỗi lần đi chợ, việc đầu tiên tôi làm là ghé quầy bán bánh mì lạc, mua dăm ổ, để dành ăn mấy bữa sáng liền.
Cơn gió chiều thu vụt qua, lon nước ngọt đã hết tự bao giờ lăn xuống bàn, âm thanh va chạm của nó phát ra làm tôi giật mình. Quá khứ và hiện tại cứ chập chờn trong tôi, nhưng khác gì nhau đâu, tôi yêu hết tất cả. Trở về với thực tại, cầm bánh mì trên tay, chắc tôi sẽ khóc quá, tôi rưng rưng rồi, tôi giấu không để ngoại thấy, rồi ôm ngoại một cái.
Ngoại vuốt tóc tôi như ngày bé, bảo ăn đi để hết nóng, mất ngon. Gục đầu, tôi nhai ngon lành như thuở nào. “Ước gì mai sau, bà vẫn sẽ làm bánh mì cho cháu” tôi mếu máo như đứa trẻ. Vẫn giọng cười ấm áp ấy, ngoại bảo cứ về đây, muốn bao nhiêu ổ cũng có.
Tôi biết, thời gian bên ngoại không còn nhiều, ngoại không còn trẻ nữa, lại hay ốm đau. Với đứa cháu mới lớn như tôi, tôi chỉ ước có nhiều thời gian bên cạnh ngoại, để tôi ôm lấy hương thơm của ngoại, không lẫn vào đâu được. Tôi yêu hết thảy những gì thuộc về ngoại.
Lần này trở lại thành phố học, tôi sẽ sớm quay lại, rồi lại ôm ngoại, hít hà mùi hương của ngoại, nũng nịu ngoại làm ổ bánh mì chiên trứng cho tôi. Ngoại ơi, đừng đi đâu hết, ở đó chờ con trở về, ngoại nhé.
© Tiêu Xanh - blogradio.vn
Xem thêm: Tháng ba em có còn buồn như dạo trước?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.















