Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhớ hoài mùi tép rang quê ngoại

2020-12-29 01:20

Tác giả: Bang Le


blogradio.vn - Cho đến bây giờ, khi đã có gia đình riêng, không ít lần mua được tép tươi roi rói vừa mới xúc ở sông lên, tôi cố gắng rang theo cách của bác tôi nhưng hương vị vẫn không được như bác đã từng làm, những con tép vẫn không nhuộm đều một màu đỏ au. Món tép rang của bác dâu tôi mãi là món ăn hoài niệm đẹp đẽ đưa tôi về một miền ký ức, gắn kết tôi với quê ngoại thân thương.

***

Quê ngoại tôi ở Hải Dương. Ngày còn nhỏ, nghỉ hè, thỉnh thoảng tôi về ngoại chơi một tuần, nửa tháng. Tôi ăn uống, sinh hoạt ở nhà bác tôi - người con trai cả và duy nhất của ông bà ngoại. 

Bác tôi là một thương binh, bị gù lưng nhưng vẫn nhanh nhẹn chăn nuôi gà, lợn, bác dâu hiền lành, cần mẫn việc đồng áng, vừa cấy lúa vừa trồng rau màu. Hai bác đã xây dựng nhà cửa khang trang, mọi đồ dùng cần thiết trong nhà đều sắm đủ. Các anh chị con bác cũng tầm tuổi tôi.

Mỗi lần về ngoại chơi, bữa cơm đầu tiên bao giờ tôi cũng được hai bác thịt gà chiêu đãi. Những bữa cơm sau đó giản đơn như thường ngày gia đình hai bác vẫn ăn như: thịt rang, đậu rán, trứng rán, cá kho, tép rang cùng với các món rau xào, rau luộc. 

Nhà đông người nên hai bác cũng rất tiết kiệm. Thịt, đậu phải đi mua, trứng còn để dành bán lấy tiền nên đĩa thịt, đậu, trứng trong mâm cơm sắp ra luôn vừa phải, không để thừa. Nhưng cá và nhất là tép rang thì lúc nào cũng được xúc ra rất đầy đặn. Có lẽ vì hai món này không đắt, đôi khi có thể tự kiếm được.

Anh tôi có lần nhìn thấy đĩa tép đã càu nhàu “Lại tép”, chứng tỏ anh đã ăn đi ăn lại món này nhiều đến mức nhìn thấy đã chán. Còn tôi, vì thấy món tép được bày ra rất đầy đặn nên thoải mái xúc đầy thìa cho vào bát mình, không phải e dè như khi gắp thịt, đậu hay trứng. 

hoc-lam-mon-tep-rang-thom-ngon-an-rat-dua-com-800

Có thể vì tôi là người dễ tính trong ăn uống, hay vì món tép rang tôi ít được ăn ở nhà mình, hoặc vì tâm lý khi ăn thoải mái, ăn để “ủng hộ” bác dâu, nên tôi thấy món tép rang của bác tôi thật ngon. 

Chắc cũng vì thấy tôi ăn ngon miệng nên khi anh tôi càu nhàu “Lại tép!”, bác tôi cười bảo Tao xúc cho cái Sao ăn!”, còn tôi thì thật lòng vui vẻ nói: “Vâng, cháu rất thích món tép rang của bác!”. Thế là anh tôi không nói gì nữa.

Món tép rang bác tôi cũng không chế biến cầu kì. Bác cho mỡ lợn vào nồi đun sôi lên, đổ tép vào đảo cho chín rồi thêm mì chính, muối, mắm, đun nhỏ lửa cho tép khô lại cho thêm ít đường đun cho đường chảy ra, chuyển màu, xoong tép hơi xém xém lại là được. 

Những con tép nhỏ ruộm đều một màu đỏ au, không còn râu, khô nhưng ăn lại mềm, ăn với cơm rất vừa miệng. Hồi đó, tôi có thể ăn ba bát cơm chỉ với tép một cách ngon lành.

Sau này, thời sinh viên, tôi cũng hay mua tép về rang, nhưng chẳng bao giờ rang lên được một màu đỏ au như tép bác tôi làm mà chỉ có màu trắng vàng, hơi đỏ, dù tôi cũng đã cho đường vào tạo màu. 

6_4

Tôi nhớ ngày nhỏ, có buổi sớm được xem chị và bác tôi lội xuống cái ao ở ngay cổng nhà, ao nước rất sạch, trong vắt, in rõ bóng những khóm tre, cây vải trên bờ - dùng rá, vợt để vớt tôm, tép.

Những con tôm to gần bằng đầu đũa trở lên rất được giá nên bác tôi lọc riêng ra mang đi chợ bán. Còn những con tép, bác rửa sạch sẽ đem rang. Có lẽ vì tép ao xúc lên tươi, sạch sẽ, lại được chế biến ngay nên món tép rang của bác tôi vừa đỏ au, vừa ngon như vậy. 

Bởi thế, đi học xa nhà, mỗi lần về ngoại, tôi đều thầm mong được ăn món tép rang bác làm. Và đó cũng là món ăn tôi nghĩ đến đầu tiên mỗi khi nhắc về quê ngoại.

Cho đến bây giờ, khi đã có gia đình riêng, không ít lần mua được tép tươi roi rói vừa mới xúc ở sông lên, tôi cố gắng rang theo cách của bác tôi nhưng hương vị vẫn không được như bác đã từng làm, những con tép vẫn không nhuộm đều một màu đỏ au. Món tép rang của bác dâu tôi mãi là món ăn hoài niệm đẹp đẽ đưa tôi về một miền ký ức, gắn kết tôi với quê ngoại thân thương.

© Bang Le - blogradio.vn

Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top