Chạy bão
2020-11-04 01:20
Tác giả:
Bang Le
blogradio.vn - Mỗi khi mùa bão đến, dù không phải lo lắng chạy bão, tôi không khỏi ngậm ngùi nhớ đến bà, nhớ cảnh dưới trời mưa, bà đội nón, khoác mảnh vải nhựa mỏng, một tay bế em tôi, một tay dắt tôi đi nhanh tới nhà cụ tránh bão.
***
Khi tôi còn bé, bà nội đã nhiều lần vừa bế em tôi vừa dắt tôi chạy bão.
Ngày ấy, quê tôi còn nghèo. Những lũy tre xào xạc phủ lên các mái nhà. Những bờ giậu bằng râm bụt. Những bữa cơm chủ yếu là rau, hiếm khi có thịt cá.
Nhà tôi cũng giống như nhiều nhà khác trong làng, mái lợp rơm rạ, vách đất, nền đất. Mùa mưa bão năm ấy, tôi lên tám, em tôi mới lên bốn, bà và mẹ lại phấp phỏng chuẩn bị đón bão.
Bố làm ở xa, mẹ phải nhờ người dọi lại mái rạ cho khỏi dột. Mưa gió dễ mất điện, mẹ mua sẵn chai dầu thắp đèn. Ngày đó, mì tôm là hàng hiếm nhưng mẹ cũng mua dự trữ được một bịch mì tôm, rồi muối, mắm, cá khô cũng được tích trữ phòng mưa bão kéo dài.
Bão sắp về, mưa rả rích mấy ngày liền. Mấy bà cháu, mẹ con không đi đâu được, loanh quanh trong gian nhà tranh thấp.
Thường những ngày mưa không đi làm, bà và mẹ ôm hai chị em tôi vào lòng kể những chuyện ngày xưa khi bố tôi còn nhỏ, rồi lại tự hỏi giờ này bố tôi đang làm gì, chỗ bố có mưa không, bao giờ bố về.
Nhưng những ngày mưa bão thì khác. Bà chẳng còn tâm trí để kể chuyện “Ngày xưa, hồi bố chúng mày còn nhỏ…”. Bà loanh quanh trong nhà, ngó chỗ này lo dột, ngó chỗ kia lo bị thấm nước, kê cái này cao lên, đậy cái kia cẩn thận cho khỏi bị ẩm, rồi ngó ra ngoài cửa thở dài khi thấy trời vẫn âm u, mưa vẫn nặng hạt, cây cối nghiêng ngả trong gió.
Mẹ chạy ra chạy vào lo lũ gà, lo con lợn, lo rút rơm nấu cơm, đun nước… Hai chị em tôi ngồi trên giường ngóng trời mưa qua cái cửa sổ nhỏ, chẳng có trò gì để chơi, thỉnh thoảng thò tay ra ngoài cửa hứng nước từ giọt gianh cho đỡ chán.
Mưa đến ngày thứ tư, loa phát thanh của xã vang lên “Tin bão khẩn cấp, tối và đêm nay cơn bão số ba sẽ đổ bộ vào đất liền. Sức gió mạnh nhất vùng tâm bão”.
Bà lắng tai nghe rồi bảo mẹ “Mẹ mày thổi cơm ăn sớm để chập tối tao đưa hai đứa nhỏ lên nhà cụ chạy bão”.
Mẹ tôi vội vàng đi thổi cơm. Gió rít từng hồi, mưa vẫn rào rào đập xuống mặt sân, nổi cả những bong bóng. Hôm ấy, được ăn cơm sớm hơn thường lệ, hai chị em tôi ngồi ngoan ngoãn bên mâm cơm, vui vẻ nhìn nồi cơm nghi ngút khói, chẳng để ý đến những ưu tư trong mắt bà và mẹ.
Ăn cơm xong, đợi lúc ngớt mưa, bà bế em tôi và dắt tôi đến nhà cụ. Cụ là chú ruột của bà, nuôi nấng bà từ nhỏ đến khi bà ra ở riêng. Cụ tôi có ông Cả rất thành đạt, xây hẳn được hai ngôi nhà mái bằng chắc chắn. Ông Cả cũng thường hay giúp đỡ bà tôi. Mỗi lần bà cháu tôi đến xin ngủ nhờ tránh bão, ông đều vui vẻ sắp xếp chỗ cho chúng tôi. Đêm đó, bà cháu tôi ngủ cùng với cụ.
“Có hơi chật chội nhưng yên tâm về hai đứa nhỏ, không lo mưa dột hay nhà bị tốc mái, ướt giường không có chỗ cho chúng nó nằm.” Bà tôi đã bảo với mẹ thế.
Còn tôi ngày đó, chưa nghĩ được nhiều nên chẳng thấy sợ hay lo lắng gì. Đêm chạy bão đến nhà cụ, tôi và em tôi không thao thức vì lạ nhà hay giường chật, vẫn ôm bà ngủ bình yên mặc cho bên ngoài gió từng cơn gào rú.
Sáng hôm sau, mưa ngớt, gió tạnh, bầu trời quang đãng hơn, bà lại bế em tôi và dẫn tôi về nhà. Vừa về đến ngõ, thấy mẹ đang quét lá tre rụng đầy sân, bà vội hỏi.
“Nhà có bị dột hay bị tốc mái không?”.
“Không bà ạ. Nhà mình không sao, chỉ có buồng chuối non bị gãy thôi”.
Nghe vậy, bà thở phào nhẹ nhõm.
“Đêm qua tao có ngủ được đâu. Nghe gió bên ngoài cứ ào ào, lo nhà bị tốc mái, một mình mẹ mày ở nhà có xoay sở được không?”.
“Nhà mình thấp, lại có vườn tre, vườn chuối ở đằng sau chắn gió nên không sao. Mấy nhà bên kia ao, trống trải quá nên bị tốc mái”.
Trong lúc bà và mẹ nói chuyện, tôi hào hứng chạy đi xét cá rô, xét mít rụng, bòng rụng, thích thú khi thấy mấy ao bèo dâng nước ngập đường làng.
Những ngày sau bão, cuộc sống lại trở về bình yên. Tôi lại rủ bạn đến nhà khoét lỗ trên nền đất để chơi bi, thỉnh thoảng còn bẻ trộm mì tôm mẹ mua tránh bão để ăn sống.
Bây giờ làng tôi đã khá giả hơn trước. Nhà tôi và nhiều nhà khác cũng đã xây mái bằng kiên cố, không còn phấp phỏng khi bão đến. Nhưng cụ tôi và bà tôi đều đã khuất.
Mỗi khi mùa bão đến, dù không phải lo lắng chạy bão, tôi không khỏi ngậm ngùi nhớ đến bà, nhớ cảnh dưới trời mưa, bà đội nón, khoác mảnh vải nhựa mỏng, một tay bế em tôi, một tay dắt tôi đi nhanh tới nhà cụ tránh bão.
© Bang Le- blogradio.vn
Xem thêm: Hãy cứu lấy miền Trung quê hương tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.