Chạy bão
2020-11-04 01:20
Tác giả: Bang Le
blogradio.vn - Mỗi khi mùa bão đến, dù không phải lo lắng chạy bão, tôi không khỏi ngậm ngùi nhớ đến bà, nhớ cảnh dưới trời mưa, bà đội nón, khoác mảnh vải nhựa mỏng, một tay bế em tôi, một tay dắt tôi đi nhanh tới nhà cụ tránh bão.
***
Khi tôi còn bé, bà nội đã nhiều lần vừa bế em tôi vừa dắt tôi chạy bão.
Ngày ấy, quê tôi còn nghèo. Những lũy tre xào xạc phủ lên các mái nhà. Những bờ giậu bằng râm bụt. Những bữa cơm chủ yếu là rau, hiếm khi có thịt cá.
Nhà tôi cũng giống như nhiều nhà khác trong làng, mái lợp rơm rạ, vách đất, nền đất. Mùa mưa bão năm ấy, tôi lên tám, em tôi mới lên bốn, bà và mẹ lại phấp phỏng chuẩn bị đón bão.
Bố làm ở xa, mẹ phải nhờ người dọi lại mái rạ cho khỏi dột. Mưa gió dễ mất điện, mẹ mua sẵn chai dầu thắp đèn. Ngày đó, mì tôm là hàng hiếm nhưng mẹ cũng mua dự trữ được một bịch mì tôm, rồi muối, mắm, cá khô cũng được tích trữ phòng mưa bão kéo dài.
Bão sắp về, mưa rả rích mấy ngày liền. Mấy bà cháu, mẹ con không đi đâu được, loanh quanh trong gian nhà tranh thấp.
Thường những ngày mưa không đi làm, bà và mẹ ôm hai chị em tôi vào lòng kể những chuyện ngày xưa khi bố tôi còn nhỏ, rồi lại tự hỏi giờ này bố tôi đang làm gì, chỗ bố có mưa không, bao giờ bố về.
Nhưng những ngày mưa bão thì khác. Bà chẳng còn tâm trí để kể chuyện “Ngày xưa, hồi bố chúng mày còn nhỏ…”. Bà loanh quanh trong nhà, ngó chỗ này lo dột, ngó chỗ kia lo bị thấm nước, kê cái này cao lên, đậy cái kia cẩn thận cho khỏi bị ẩm, rồi ngó ra ngoài cửa thở dài khi thấy trời vẫn âm u, mưa vẫn nặng hạt, cây cối nghiêng ngả trong gió.
Mẹ chạy ra chạy vào lo lũ gà, lo con lợn, lo rút rơm nấu cơm, đun nước… Hai chị em tôi ngồi trên giường ngóng trời mưa qua cái cửa sổ nhỏ, chẳng có trò gì để chơi, thỉnh thoảng thò tay ra ngoài cửa hứng nước từ giọt gianh cho đỡ chán.
Mưa đến ngày thứ tư, loa phát thanh của xã vang lên “Tin bão khẩn cấp, tối và đêm nay cơn bão số ba sẽ đổ bộ vào đất liền. Sức gió mạnh nhất vùng tâm bão”.
Bà lắng tai nghe rồi bảo mẹ “Mẹ mày thổi cơm ăn sớm để chập tối tao đưa hai đứa nhỏ lên nhà cụ chạy bão”.
Mẹ tôi vội vàng đi thổi cơm. Gió rít từng hồi, mưa vẫn rào rào đập xuống mặt sân, nổi cả những bong bóng. Hôm ấy, được ăn cơm sớm hơn thường lệ, hai chị em tôi ngồi ngoan ngoãn bên mâm cơm, vui vẻ nhìn nồi cơm nghi ngút khói, chẳng để ý đến những ưu tư trong mắt bà và mẹ.
Ăn cơm xong, đợi lúc ngớt mưa, bà bế em tôi và dắt tôi đến nhà cụ. Cụ là chú ruột của bà, nuôi nấng bà từ nhỏ đến khi bà ra ở riêng. Cụ tôi có ông Cả rất thành đạt, xây hẳn được hai ngôi nhà mái bằng chắc chắn. Ông Cả cũng thường hay giúp đỡ bà tôi. Mỗi lần bà cháu tôi đến xin ngủ nhờ tránh bão, ông đều vui vẻ sắp xếp chỗ cho chúng tôi. Đêm đó, bà cháu tôi ngủ cùng với cụ.
“Có hơi chật chội nhưng yên tâm về hai đứa nhỏ, không lo mưa dột hay nhà bị tốc mái, ướt giường không có chỗ cho chúng nó nằm.” Bà tôi đã bảo với mẹ thế.
Còn tôi ngày đó, chưa nghĩ được nhiều nên chẳng thấy sợ hay lo lắng gì. Đêm chạy bão đến nhà cụ, tôi và em tôi không thao thức vì lạ nhà hay giường chật, vẫn ôm bà ngủ bình yên mặc cho bên ngoài gió từng cơn gào rú.
Sáng hôm sau, mưa ngớt, gió tạnh, bầu trời quang đãng hơn, bà lại bế em tôi và dẫn tôi về nhà. Vừa về đến ngõ, thấy mẹ đang quét lá tre rụng đầy sân, bà vội hỏi.
“Nhà có bị dột hay bị tốc mái không?”.
“Không bà ạ. Nhà mình không sao, chỉ có buồng chuối non bị gãy thôi”.
Nghe vậy, bà thở phào nhẹ nhõm.
“Đêm qua tao có ngủ được đâu. Nghe gió bên ngoài cứ ào ào, lo nhà bị tốc mái, một mình mẹ mày ở nhà có xoay sở được không?”.
“Nhà mình thấp, lại có vườn tre, vườn chuối ở đằng sau chắn gió nên không sao. Mấy nhà bên kia ao, trống trải quá nên bị tốc mái”.
Trong lúc bà và mẹ nói chuyện, tôi hào hứng chạy đi xét cá rô, xét mít rụng, bòng rụng, thích thú khi thấy mấy ao bèo dâng nước ngập đường làng.
Những ngày sau bão, cuộc sống lại trở về bình yên. Tôi lại rủ bạn đến nhà khoét lỗ trên nền đất để chơi bi, thỉnh thoảng còn bẻ trộm mì tôm mẹ mua tránh bão để ăn sống.
Bây giờ làng tôi đã khá giả hơn trước. Nhà tôi và nhiều nhà khác cũng đã xây mái bằng kiên cố, không còn phấp phỏng khi bão đến. Nhưng cụ tôi và bà tôi đều đã khuất.
Mỗi khi mùa bão đến, dù không phải lo lắng chạy bão, tôi không khỏi ngậm ngùi nhớ đến bà, nhớ cảnh dưới trời mưa, bà đội nón, khoác mảnh vải nhựa mỏng, một tay bế em tôi, một tay dắt tôi đi nhanh tới nhà cụ tránh bão.
© Bang Le- blogradio.vn
Xem thêm: Hãy cứu lấy miền Trung quê hương tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời