Ngậm ngùi cá kho mục xương
2021-01-08 01:20
Tác giả:
Bang Le
blogradio.vn - Mỗi lần, nhớ về mẹ P.Ốc. Người phụ nữ nhỏ bé, dù từng phải nặng trĩu đôi vai vẫn không thở than một lời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hiền lành, chất phác, chấp nhận số phận, thầm hi vọng ở tương lai. Lúc đó, tôi lại tự hỏi “Không biết dạo này, cô có còn hay làm món cá kho mục xương nữa không?
***
Thời sinh viên, tôi từng trọ cùng một em quê Nam Định, tên P, biệt danh Ốc. Nguồn gốc của biệt danh “Ốc” khá lắt léo. Khi tôi học năm thứ nhất, bạn tôi thường mượn điện thoại của một bạn cùng ký túc xá nhắn tin cho tôi. Người bạn cùng ký túc xá đó tên Lò Văn Ốc. Bạn tôi sau đó ôn thi lại Đại học, chuyển sang một trường khác, không liên lạc với Ốc, còn tôi vẫn lưu số của Ốc trong máy.
Năm thứ hai, tôi chuyển xóm trọ đến ở cùng hai người bạn. P học sau tôi một năm, trọ một mình ở phòng đối diện. Những lúc buồn, nó hay sang phòng tôi. Tôi cho nó số điện thoại của Ốc để nó nhắn tin làm quen trêu chọc.
Lúc đầu mọi chuyện khá thú vị. “Anh tên là Lò Văn Ốc phải không?”. “Ừ! Ai đấy? Sao biết tên anh?”. Nhưng một thời gian sau vì cả P và Ốc thực ra chẳng biết gì về nhau, lại không gặp mặt, những tin nhắn ban đầu dần đi vào ngõ cụt. Chuyện tình P - Ốc chưa bắt đầu đã kết thúc. P không nhắn tin trêu Ốc nữa nhưng biệt danh “P.Ốc” gắn liền với nó từ đó.
P. Ốc sống giản dị và được bố mẹ rất quan tâm, hay gửi đồ ăn cho. Có lần mẹ nó gửi lên một bát to cá kho. Do không có tủ lạnh mà ăn liền nhiều bữa cũng chán nên P.Ốc mang cho phòng tôi một ít cá. Với sinh viên xa nhà, còn gì tuyệt hơn là được cho đồ ăn.
Món cá mẹ P.Ốc kho thật ngon. Cá được phủ dầy một lớp lá tầm bỏi nhỏ màu xám, gia vị rất vừa miệng và đặc biệt xương cá đã mục hết ăn không phải gỡ xương.
Khi tôi học năm thứ ba, cả phòng tôi chuyển xóm trọ, P.Ốc cũng chuyển theo để được ở cùng chúng tôi. Bởi vậy tôi còn vài dịp nữa được ăn món cá kho mục xương mẹ P.Ốc gửi lên. Lần nào, tôi cũng phải xuýt xoa “Ngon thật đấy!”.
Sau này một lần về nhà P.Ốc chơi, tôi đã hỏi mẹ P.Ốc “Cô kho cá thế nào mà ngon vậy ạ? Cháu thấy ăn được cả xương?”. Mẹ P.Ốc là một phụ nữ nông thôn nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, vất vả nhưng hết lòng chăm chút cho con, cô cười chất phác “Dễ lắm cháu ạ! Cô om trấu nồi cá cả buổi thôi!”
Quê P.Ốc, một làng nhỏ ở Nam Định nằm ven cánh đồng, có cây đại thụ trăm tuổi soi bóng trên mặt ao rộng lớn, nước trong vắt, nơi bọn trẻ ngày hè thường nhảy xuống tắm.
Làng P.Ốc nghèo, những mái nhà ngói đã cũ, thấp, nằm bình dị cạnh ngôi chùa cổ. Người dân nơi đây hiền lành, chất phác, lam lũ vừa phơi rơm, vừa chỉ hỏi chúng tôi chuyện học hành và kể chuyện con nhà này nhà kia trong xóm học trường nào, đạt giải học sinh giỏi môn gì, ôn thi cấp ba trường chuyên ra sao, vào đại học với số điểm bao nhiêu. Ngay cả bố mẹ P.Ốc khi nói chuyện cũng chỉ nói về việc học hành của con cái. Vùng đất quê P.Ốc, lam lũ mà hiếu học khiến tôi thầm cảm phục.
Năm cuối, tôi chuyển xóm trọ, P.Ốc và hai bạn tôi vẫn ở chỗ cũ. Dù không ở cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ thân thiết. Chẳng may, bố P.Ốc bị tai biến - người đàn ông trụ cột của gia đình giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Mẹ P.Ốc vừa làm việc đồng áng, vừa tranh thủ dệt sợi nhưng cũng chẳng được là bao, vừa chăm chồng lại lo cho hai đứa con học Đại học.
Bố mất. P.Ốc ra trường, lận đận mãi không tìm được việc đúng chuyên ngành, phải dạt vào Nam vừa làm công nhân để có tiền gửi về cho mẹ nuôi em ăn học, vừa chờ cơ hội. Tôi mỗi lần nghĩ đến P.Ốc, nghĩ đến món cá kho mục xương lại không khỏi ngậm ngùi.
Nhiều năm trôi qua, quãng thời gian khó khăn nhất với gia đình P.Ốc đã lùi lại phía xa. Thật mừng vì P.Ốc giờ đã tìm được công việc đúng chuyên ngành ở trong Nam, ổn định, đã có một gia đình nhỏ, ấm áp. Em P.Ốc đã học xong tiến sĩ bên Nhật. Mẹ P.Ốc đã nhẹ hẳn gánh nặng phải lo toan.
Mỗi lần, nhớ về mẹ P.Ốc. Người phụ nữ nhỏ bé, dù từng phải nặng trĩu đôi vai vẫn không thở than một lời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hiền lành, chất phác, chấp nhận số phận, thầm hi vọng ở tương lai. Lúc đó, tôi lại tự hỏi “Không biết dạo này, cô có còn hay làm món cá kho mục xương nữa không?.
© Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn
Xem thêm: Thanh xuân này con đã nợ cha mẹ thật nhiều
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
















