Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngậm ngùi cá kho mục xương

2021-01-08 01:20

Tác giả: Bang Le


blogradio.vn - Mỗi lần, nhớ về mẹ P.Ốc. Người phụ nữ nhỏ bé, dù từng phải nặng trĩu đôi vai vẫn không thở than một lời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hiền lành, chất phác, chấp nhận số phận, thầm hi vọng ở tương lai. Lúc đó, tôi lại tự hỏi “Không biết dạo này, cô có còn hay làm món cá kho mục xương nữa không?

***

Thời sinh viên, tôi từng trọ cùng một em quê Nam Định, tên P, biệt danh Ốc. Nguồn gốc của biệt danh “Ốc” khá lắt léo. Khi tôi học năm thứ nhất, bạn tôi thường mượn điện thoại của một bạn cùng ký túc xá nhắn tin cho tôi. Người bạn cùng ký túc xá đó tên Lò Văn Ốc. Bạn tôi sau đó ôn thi lại Đại học, chuyển sang một trường khác, không liên lạc với Ốc, còn tôi vẫn lưu số của Ốc trong máy.

Năm thứ hai, tôi chuyển xóm trọ đến ở cùng hai người bạn. P học sau tôi một năm, trọ một mình ở phòng đối diện. Những lúc buồn, nó hay sang phòng tôi. Tôi cho nó số điện thoại của Ốc để nó nhắn tin làm quen trêu chọc. 

Lúc đầu mọi chuyện khá thú vị. “Anh tên là Lò Văn Ốc phải không?”. “Ừ! Ai đấy? Sao biết tên anh?”. Nhưng một thời gian sau vì cả P và Ốc thực ra chẳng biết gì về nhau, lại không gặp mặt, những tin nhắn ban đầu dần đi vào ngõ cụt. Chuyện tình P - Ốc chưa bắt đầu đã kết thúc. P không nhắn tin trêu Ốc nữa nhưng biệt danh “P.Ốc” gắn liền với nó từ đó.

P. Ốc sống giản dị và được bố mẹ rất quan tâm, hay gửi đồ ăn cho. Có lần mẹ nó gửi lên một bát to cá kho. Do không có tủ lạnh mà ăn liền nhiều bữa cũng chán nên P.Ốc mang cho phòng tôi một ít cá. Với sinh viên xa nhà, còn gì tuyệt hơn là được cho đồ ăn. 

cakho

Món cá mẹ P.Ốc kho thật ngon. Cá được phủ dầy một lớp lá tầm bỏi nhỏ màu xám, gia vị rất vừa miệng và đặc biệt xương cá đã mục hết ăn không phải gỡ xương.

Khi tôi học năm thứ ba, cả phòng tôi chuyển xóm trọ, P.Ốc cũng chuyển theo để được ở cùng chúng tôi. Bởi vậy tôi còn vài dịp nữa được ăn món cá kho mục xương mẹ P.Ốc gửi lên. Lần nào, tôi cũng phải xuýt xoa “Ngon thật đấy!”.

Sau này một lần về nhà P.Ốc chơi, tôi đã hỏi mẹ P.Ốc “Cô kho cá thế nào mà ngon vậy ạ? Cháu thấy ăn được cả xương?”. Mẹ P.Ốc là một phụ nữ nông thôn nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, vất vả nhưng hết lòng chăm chút cho con, cô cười chất phác “Dễ lắm cháu ạ! Cô om trấu nồi cá cả buổi thôi!”

Quê P.Ốc, một làng nhỏ ở Nam Định nằm ven cánh đồng, có cây đại thụ trăm tuổi soi bóng trên mặt ao rộng lớn, nước trong vắt, nơi bọn trẻ ngày hè thường nhảy xuống tắm. 

Làng P.Ốc nghèo, những mái nhà ngói đã cũ, thấp, nằm bình dị cạnh ngôi chùa cổ. Người dân nơi đây hiền lành, chất phác, lam lũ vừa phơi rơm, vừa chỉ hỏi chúng tôi chuyện học hành và kể chuyện con nhà này nhà kia trong xóm học trường nào, đạt giải học sinh giỏi môn gì, ôn thi cấp ba trường chuyên ra sao, vào đại học với số điểm bao nhiêu. Ngay cả bố mẹ P.Ốc khi nói chuyện cũng chỉ nói về việc học hành của con cái. Vùng đất quê P.Ốc, lam lũ mà hiếu học khiến tôi thầm cảm phục.

Năm cuối, tôi chuyển xóm trọ, P.Ốc và hai bạn tôi vẫn ở chỗ cũ. Dù không ở cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ thân thiết. Chẳng may, bố P.Ốc bị tai biến - người đàn ông trụ cột của gia đình giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Mẹ P.Ốc vừa làm việc đồng áng, vừa tranh thủ dệt sợi nhưng cũng chẳng được là bao, vừa chăm chồng lại lo cho hai đứa con học Đại học.

nu-cuoi-rang-ro-cua-me

Bố mất. P.Ốc ra trường, lận đận mãi không tìm được việc đúng chuyên ngành, phải dạt vào Nam vừa làm công nhân để có tiền gửi về cho mẹ nuôi em ăn học, vừa chờ cơ hội. Tôi mỗi lần nghĩ đến P.Ốc, nghĩ đến món cá kho mục xương lại không khỏi ngậm ngùi.

Nhiều năm trôi qua, quãng thời gian khó khăn nhất với gia đình P.Ốc đã lùi lại phía xa. Thật mừng vì P.Ốc giờ đã tìm được công việc đúng chuyên ngành ở trong Nam, ổn định, đã có một gia đình nhỏ, ấm áp. Em P.Ốc đã học xong tiến sĩ bên Nhật. Mẹ P.Ốc đã nhẹ hẳn gánh nặng phải lo toan.

Mỗi lần, nhớ về mẹ P.Ốc. Người phụ nữ nhỏ bé, dù từng phải nặng trĩu đôi vai vẫn không thở than một lời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hiền lành, chất phác, chấp nhận số phận, thầm hi vọng ở tương lai. Lúc đó, tôi lại tự hỏi “Không biết dạo này, cô có còn hay làm món cá kho mục xương nữa không?.

© Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn

Xem thêm: Thanh xuân này con đã nợ cha mẹ thật nhiều

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top