Ngậm ngùi cá kho mục xương
2021-01-08 01:20
Tác giả: Bang Le
blogradio.vn - Mỗi lần, nhớ về mẹ P.Ốc. Người phụ nữ nhỏ bé, dù từng phải nặng trĩu đôi vai vẫn không thở than một lời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hiền lành, chất phác, chấp nhận số phận, thầm hi vọng ở tương lai. Lúc đó, tôi lại tự hỏi “Không biết dạo này, cô có còn hay làm món cá kho mục xương nữa không?
***
Thời sinh viên, tôi từng trọ cùng một em quê Nam Định, tên P, biệt danh Ốc. Nguồn gốc của biệt danh “Ốc” khá lắt léo. Khi tôi học năm thứ nhất, bạn tôi thường mượn điện thoại của một bạn cùng ký túc xá nhắn tin cho tôi. Người bạn cùng ký túc xá đó tên Lò Văn Ốc. Bạn tôi sau đó ôn thi lại Đại học, chuyển sang một trường khác, không liên lạc với Ốc, còn tôi vẫn lưu số của Ốc trong máy.
Năm thứ hai, tôi chuyển xóm trọ đến ở cùng hai người bạn. P học sau tôi một năm, trọ một mình ở phòng đối diện. Những lúc buồn, nó hay sang phòng tôi. Tôi cho nó số điện thoại của Ốc để nó nhắn tin làm quen trêu chọc.
Lúc đầu mọi chuyện khá thú vị. “Anh tên là Lò Văn Ốc phải không?”. “Ừ! Ai đấy? Sao biết tên anh?”. Nhưng một thời gian sau vì cả P và Ốc thực ra chẳng biết gì về nhau, lại không gặp mặt, những tin nhắn ban đầu dần đi vào ngõ cụt. Chuyện tình P - Ốc chưa bắt đầu đã kết thúc. P không nhắn tin trêu Ốc nữa nhưng biệt danh “P.Ốc” gắn liền với nó từ đó.
P. Ốc sống giản dị và được bố mẹ rất quan tâm, hay gửi đồ ăn cho. Có lần mẹ nó gửi lên một bát to cá kho. Do không có tủ lạnh mà ăn liền nhiều bữa cũng chán nên P.Ốc mang cho phòng tôi một ít cá. Với sinh viên xa nhà, còn gì tuyệt hơn là được cho đồ ăn.
Món cá mẹ P.Ốc kho thật ngon. Cá được phủ dầy một lớp lá tầm bỏi nhỏ màu xám, gia vị rất vừa miệng và đặc biệt xương cá đã mục hết ăn không phải gỡ xương.
Khi tôi học năm thứ ba, cả phòng tôi chuyển xóm trọ, P.Ốc cũng chuyển theo để được ở cùng chúng tôi. Bởi vậy tôi còn vài dịp nữa được ăn món cá kho mục xương mẹ P.Ốc gửi lên. Lần nào, tôi cũng phải xuýt xoa “Ngon thật đấy!”.
Sau này một lần về nhà P.Ốc chơi, tôi đã hỏi mẹ P.Ốc “Cô kho cá thế nào mà ngon vậy ạ? Cháu thấy ăn được cả xương?”. Mẹ P.Ốc là một phụ nữ nông thôn nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, vất vả nhưng hết lòng chăm chút cho con, cô cười chất phác “Dễ lắm cháu ạ! Cô om trấu nồi cá cả buổi thôi!”
Quê P.Ốc, một làng nhỏ ở Nam Định nằm ven cánh đồng, có cây đại thụ trăm tuổi soi bóng trên mặt ao rộng lớn, nước trong vắt, nơi bọn trẻ ngày hè thường nhảy xuống tắm.
Làng P.Ốc nghèo, những mái nhà ngói đã cũ, thấp, nằm bình dị cạnh ngôi chùa cổ. Người dân nơi đây hiền lành, chất phác, lam lũ vừa phơi rơm, vừa chỉ hỏi chúng tôi chuyện học hành và kể chuyện con nhà này nhà kia trong xóm học trường nào, đạt giải học sinh giỏi môn gì, ôn thi cấp ba trường chuyên ra sao, vào đại học với số điểm bao nhiêu. Ngay cả bố mẹ P.Ốc khi nói chuyện cũng chỉ nói về việc học hành của con cái. Vùng đất quê P.Ốc, lam lũ mà hiếu học khiến tôi thầm cảm phục.
Năm cuối, tôi chuyển xóm trọ, P.Ốc và hai bạn tôi vẫn ở chỗ cũ. Dù không ở cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ thân thiết. Chẳng may, bố P.Ốc bị tai biến - người đàn ông trụ cột của gia đình giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Mẹ P.Ốc vừa làm việc đồng áng, vừa tranh thủ dệt sợi nhưng cũng chẳng được là bao, vừa chăm chồng lại lo cho hai đứa con học Đại học.
Bố mất. P.Ốc ra trường, lận đận mãi không tìm được việc đúng chuyên ngành, phải dạt vào Nam vừa làm công nhân để có tiền gửi về cho mẹ nuôi em ăn học, vừa chờ cơ hội. Tôi mỗi lần nghĩ đến P.Ốc, nghĩ đến món cá kho mục xương lại không khỏi ngậm ngùi.
Nhiều năm trôi qua, quãng thời gian khó khăn nhất với gia đình P.Ốc đã lùi lại phía xa. Thật mừng vì P.Ốc giờ đã tìm được công việc đúng chuyên ngành ở trong Nam, ổn định, đã có một gia đình nhỏ, ấm áp. Em P.Ốc đã học xong tiến sĩ bên Nhật. Mẹ P.Ốc đã nhẹ hẳn gánh nặng phải lo toan.
Mỗi lần, nhớ về mẹ P.Ốc. Người phụ nữ nhỏ bé, dù từng phải nặng trĩu đôi vai vẫn không thở than một lời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hiền lành, chất phác, chấp nhận số phận, thầm hi vọng ở tương lai. Lúc đó, tôi lại tự hỏi “Không biết dạo này, cô có còn hay làm món cá kho mục xương nữa không?.
© Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn
Xem thêm: Thanh xuân này con đã nợ cha mẹ thật nhiều
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Đã nắng rồi, Đà Nẵng!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc
Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.
Những cánh đồng đen (Phần 2)
Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.
Viết cho tháng tư
Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.
Sóng và cát
Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…
Những cánh đồng đen (Phần 1)
Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.
Em sắp là người già
Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.
Duyên phận
Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.
Đôi khi bạn quên những điều giản đơn
Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.