Ấu thơ ai cũng có một người bạn tốt
2020-12-06 01:27
Tác giả:
Bang Le
blogradio.vn - Bức ảnh gợi lại trong tôi những kỉ niệm đẹp đẽ về một người bạn không chỉ từng chở tôi đi học, người bạn ấy còn từng bắt dưới ao cho tôi xem đâu là con ốc bươu ta, từng múa với tôi ca khúc “Tình cô trong sáng như trăng rằm”, từng chép tặng tôi trong cuốn sổ lưu bút những vần thơ tôi ôm ấp suốt đời.
***
Trong số những người bạn chơi từ thuở ấu thơ, tôi mến Huyền hơn cả. Huyền hòa nhã, tốt tính, thân thiện, hay giúp đỡ bạn bè. Học được nhưng không bao giờ khoe khoang, kiêu ngạo. Việc nhà cũng rất khéo léo, đảm đang.
Từ lúc nhỏ cho đến khi đi học xa nhà, đi làm, giờ đã lập gia đình, Huyền vẫn vậy. Tôi thấy ở Huyền sự không tính toán thiệt hơn, cái gì mình có thể làm thì sẽ làm một cách tự nhiên, chân thành nhất. Một người dù khó tính đến đâu cũng phải yêu mến Huyền.
Hồi lớp 4, lớp 5, tôi không có xe đạp, phải đi bộ hai cây số đến trường. Rất nhiều lần, Huyền đã cho tôi đi nhờ xe. Cái xe đạp của Huyền thấp thấp, nhỏ nhỏ dành cho trẻ con có màu mận chín, có giỏ xe, xích cũng có hộp đựng.
Những năm 90, một chiếc xe như thế là hàng hiếm. Trẻ con đi học, phần lớn là đi bộ. Nếu có xe đi thì là xe của người lớn, xích không có hộp, yên xe rất cao, phải vừa đạp vừa đứng trên hai pê - đan thật mỏi chân. Muốn ngồi trên yên đạp cọc cạch thì đi lại chậm.
Được đi xe cùng Huyền, tất nhiên là rất thích. Không phải đi bộ, xe Huyền lại nhỏ, thấp, dễ đạp. Lúc thì Huyền chở tôi, lúc tôi đèo Huyền. Rõ ràng nếu đi một mình, đạp xe sẽ nhẹ hơn phải đèo theo tôi nhưng Huyền chẳng bao giờ phàn nàn hay suy tính chuyện tôi đi nhờ cả. Tôi ngày ấy cũng không suy nghĩ gì.
Một lần, tôi đèo Huyền đi học về trên đường Sông Cù. Đó là một con đường đá dài chạy xuyên qua cánh đồng, dọc theo con sông Cù. Buổi trưa ngược gió, tôi cố sức đạp mà chiếc xe chỉ dịch chuyển chậm chạp, nặng nề.
Lúc đi qua một người đi bộ cùng chiều, tôi loạng quạng tay lái đâm ngay vào người đó. Chúng tôi cũng ngã theo xe. Bác đi đường không sao, chỉ trách mắng chúng tôi một hai câu. Tôi về nhà cũng quên luôn chuyện đâm xe.
Nhưng không may, bác đi bộ bị tôi đâm lại có họ với Huyền. Bác đã kể cho bà ngoại Huyền, thế là Huyền bị bà mắng. Tôi không rõ bà đã mắng những gì vì Huyền không kể, cũng không than phiền. Chỉ khi tôi đến nhà chơi, bà ngoại Huyền nhắc lại chuyện đâm xe hôm trước, qua những lời trách mắng của bà, tôi mới biết Huyền bị đau chân và bà không muốn Huyền cho tôi đi nhờ xe.
Tôi không giận bà nhưng từ hôm đó rất ngại đến chơi với Huyền và cũng không đi nhờ xe Huyền một thời gian. Huyền thì khác, như chẳng để tâm đến lời bà ngoại mắng, nếu gặp tôi đi bộ vẫn kêu tôi đi cùng. Sau một thời gian cố tránh đi nhờ xe Huyền, dần dần tôi cũng quên lời trách của bà Huyền, lại cùng Huyền đạp xe đi học.
Trong những năm tiểu học, Huyền đều làm lớp trưởng – một lớp trưởng rất mẫu mực, nề nếp tốt, học hành giỏi giang, còn tôi lại khá nghịch ngợm. Tôi đã bày ra một trò mà với tôi rất thú vị, đó là mượn trộm vở của Huyền về nhà mấy hôm rồi lại trả cho Huyền.
Tôi thường mượn vở Văn và vở Mỹ thuật vì Huyền viết văn hay và vẽ cũng đẹp, luôn được điểm cao hai môn này. Điểm Văn của tôi cũng không đến nỗi nào, nhưng tôi vẫn thích đọc và học theo cách viết của Huyền. Còn bài vẽ của Huyền, tôi thường lấy một tờ giấy trắng đặt lên, bắt chước những nét vẽ hiện ra mờ mờ qua tờ giấy.
Việc mượn trộm và trả lại vở cho Huyền thực hiện khá dễ. Vì nhiều hôm đi học về, tôi ngồi sau ôm cặp cho cả hai đứa, chúng tôi lại vừa đi vừa nói chuyện nên Huyền không để ý tôi đã mở cặp Huyền lấy vở cất sang cặp tôi hoặc ngược lại.
Tôi đã mượn trộm vở nhiều lần mà Huyền không biết. Mãi về sau, được tôi kể cho nghe, Huyền mới bảo “Thảo nào nhiều lần về nhà tìm không thấy vở đâu nhưng mấy ngày sau lại thấy!” rồi chỉ cười hiền hòa không trách mắng tôi câu nào.
Năm tháng trôi qua, tôi và Huyền vẫn giữ tấm ảnh hai đứa chụp chung trong buổi thi văn nghệ hồi lớp 5, Huyền mặc áo trắng, váy hồng, tóc dài tết lại, tôi sơ vin áo trắng, quần đen, đội mũ lưỡi trai trắng. Nhìn hai đứa ngày ấy thật ngố tàu nhưng với tôi, bức ảnh đó thật đẹp.
Bức ảnh gợi lại trong tôi những kỉ niệm đẹp đẽ về một người bạn không chỉ từng chở tôi đi học, người bạn ấy còn từng bắt dưới ao cho tôi xem đâu là con ốc bươu ta, từng múa với tôi ca khúc “Tình cô trong sáng như trăng rằm”, từng chép tặng tôi trong cuốn sổ lưu bút những vần thơ tôi ôm ấp suốt đời.
“Nếu bạn hỏi tôi yêu nghề gì nhất
Không ngại ngùng tôi sẽ nói một hơi
Hai chữ đơn sơ mơ ước tự bao giờ
Làm nhà giáo xây cuộc đời thế hệ”.
© Bang Le- blogradio.vn
Xem thêm: Mất đi những người bạn thân còn buồn hơn cả thất tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.
















