Ấu thơ ai cũng có một người bạn tốt
2020-12-06 01:27
Tác giả:
Bang Le
blogradio.vn - Bức ảnh gợi lại trong tôi những kỉ niệm đẹp đẽ về một người bạn không chỉ từng chở tôi đi học, người bạn ấy còn từng bắt dưới ao cho tôi xem đâu là con ốc bươu ta, từng múa với tôi ca khúc “Tình cô trong sáng như trăng rằm”, từng chép tặng tôi trong cuốn sổ lưu bút những vần thơ tôi ôm ấp suốt đời.
***
Trong số những người bạn chơi từ thuở ấu thơ, tôi mến Huyền hơn cả. Huyền hòa nhã, tốt tính, thân thiện, hay giúp đỡ bạn bè. Học được nhưng không bao giờ khoe khoang, kiêu ngạo. Việc nhà cũng rất khéo léo, đảm đang.
Từ lúc nhỏ cho đến khi đi học xa nhà, đi làm, giờ đã lập gia đình, Huyền vẫn vậy. Tôi thấy ở Huyền sự không tính toán thiệt hơn, cái gì mình có thể làm thì sẽ làm một cách tự nhiên, chân thành nhất. Một người dù khó tính đến đâu cũng phải yêu mến Huyền.
Hồi lớp 4, lớp 5, tôi không có xe đạp, phải đi bộ hai cây số đến trường. Rất nhiều lần, Huyền đã cho tôi đi nhờ xe. Cái xe đạp của Huyền thấp thấp, nhỏ nhỏ dành cho trẻ con có màu mận chín, có giỏ xe, xích cũng có hộp đựng.
Những năm 90, một chiếc xe như thế là hàng hiếm. Trẻ con đi học, phần lớn là đi bộ. Nếu có xe đi thì là xe của người lớn, xích không có hộp, yên xe rất cao, phải vừa đạp vừa đứng trên hai pê - đan thật mỏi chân. Muốn ngồi trên yên đạp cọc cạch thì đi lại chậm.
Được đi xe cùng Huyền, tất nhiên là rất thích. Không phải đi bộ, xe Huyền lại nhỏ, thấp, dễ đạp. Lúc thì Huyền chở tôi, lúc tôi đèo Huyền. Rõ ràng nếu đi một mình, đạp xe sẽ nhẹ hơn phải đèo theo tôi nhưng Huyền chẳng bao giờ phàn nàn hay suy tính chuyện tôi đi nhờ cả. Tôi ngày ấy cũng không suy nghĩ gì.
Một lần, tôi đèo Huyền đi học về trên đường Sông Cù. Đó là một con đường đá dài chạy xuyên qua cánh đồng, dọc theo con sông Cù. Buổi trưa ngược gió, tôi cố sức đạp mà chiếc xe chỉ dịch chuyển chậm chạp, nặng nề.
Lúc đi qua một người đi bộ cùng chiều, tôi loạng quạng tay lái đâm ngay vào người đó. Chúng tôi cũng ngã theo xe. Bác đi đường không sao, chỉ trách mắng chúng tôi một hai câu. Tôi về nhà cũng quên luôn chuyện đâm xe.
Nhưng không may, bác đi bộ bị tôi đâm lại có họ với Huyền. Bác đã kể cho bà ngoại Huyền, thế là Huyền bị bà mắng. Tôi không rõ bà đã mắng những gì vì Huyền không kể, cũng không than phiền. Chỉ khi tôi đến nhà chơi, bà ngoại Huyền nhắc lại chuyện đâm xe hôm trước, qua những lời trách mắng của bà, tôi mới biết Huyền bị đau chân và bà không muốn Huyền cho tôi đi nhờ xe.
Tôi không giận bà nhưng từ hôm đó rất ngại đến chơi với Huyền và cũng không đi nhờ xe Huyền một thời gian. Huyền thì khác, như chẳng để tâm đến lời bà ngoại mắng, nếu gặp tôi đi bộ vẫn kêu tôi đi cùng. Sau một thời gian cố tránh đi nhờ xe Huyền, dần dần tôi cũng quên lời trách của bà Huyền, lại cùng Huyền đạp xe đi học.
Trong những năm tiểu học, Huyền đều làm lớp trưởng – một lớp trưởng rất mẫu mực, nề nếp tốt, học hành giỏi giang, còn tôi lại khá nghịch ngợm. Tôi đã bày ra một trò mà với tôi rất thú vị, đó là mượn trộm vở của Huyền về nhà mấy hôm rồi lại trả cho Huyền.
Tôi thường mượn vở Văn và vở Mỹ thuật vì Huyền viết văn hay và vẽ cũng đẹp, luôn được điểm cao hai môn này. Điểm Văn của tôi cũng không đến nỗi nào, nhưng tôi vẫn thích đọc và học theo cách viết của Huyền. Còn bài vẽ của Huyền, tôi thường lấy một tờ giấy trắng đặt lên, bắt chước những nét vẽ hiện ra mờ mờ qua tờ giấy.
Việc mượn trộm và trả lại vở cho Huyền thực hiện khá dễ. Vì nhiều hôm đi học về, tôi ngồi sau ôm cặp cho cả hai đứa, chúng tôi lại vừa đi vừa nói chuyện nên Huyền không để ý tôi đã mở cặp Huyền lấy vở cất sang cặp tôi hoặc ngược lại.
Tôi đã mượn trộm vở nhiều lần mà Huyền không biết. Mãi về sau, được tôi kể cho nghe, Huyền mới bảo “Thảo nào nhiều lần về nhà tìm không thấy vở đâu nhưng mấy ngày sau lại thấy!” rồi chỉ cười hiền hòa không trách mắng tôi câu nào.
Năm tháng trôi qua, tôi và Huyền vẫn giữ tấm ảnh hai đứa chụp chung trong buổi thi văn nghệ hồi lớp 5, Huyền mặc áo trắng, váy hồng, tóc dài tết lại, tôi sơ vin áo trắng, quần đen, đội mũ lưỡi trai trắng. Nhìn hai đứa ngày ấy thật ngố tàu nhưng với tôi, bức ảnh đó thật đẹp.
Bức ảnh gợi lại trong tôi những kỉ niệm đẹp đẽ về một người bạn không chỉ từng chở tôi đi học, người bạn ấy còn từng bắt dưới ao cho tôi xem đâu là con ốc bươu ta, từng múa với tôi ca khúc “Tình cô trong sáng như trăng rằm”, từng chép tặng tôi trong cuốn sổ lưu bút những vần thơ tôi ôm ấp suốt đời.
“Nếu bạn hỏi tôi yêu nghề gì nhất
Không ngại ngùng tôi sẽ nói một hơi
Hai chữ đơn sơ mơ ước tự bao giờ
Làm nhà giáo xây cuộc đời thế hệ”.
© Bang Le- blogradio.vn
Xem thêm: Mất đi những người bạn thân còn buồn hơn cả thất tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
















