Một mình vẫn tốt hơn là mất thêm bạn
2020-08-20 01:20
Tác giả:
Lại Ngoc Thùy Trâm
blogradio.vn - Hiện tại tớ và cậu, đều chưa có một nửa cho riêng mình, nhưng tớ tin một chàng trai ấm áp và tốt như cậu sẽ sớm tìm được một nửa cho riêng mình. Còn về phần tớ, tớ sẽ luôn dõi theo cậu, luôn bên cậu và luôn là một người bạn tuyệt vời nhất, tớ sẽ giữ kín tâm tư tình cảm của tớ dành cho cậu vì tớ cho rằng: “Một mình vẫn tốt hơn là mất thêm bạn”, thương cậu.
***
Tớ và cậu là bạn thân với nhau từ lúc còn nhỏ xíu đến tận bây giờ. Tất cả mọi thứ từ thói quen, sở thích, tật xấu, thời gian biểu của tớ đều được cậu nắm gọn trong lòng bàn tay. Nhiều khi tớ tự hỏi bản thân mình rằng: “Có khi nào cậu hiểu tớ còn tớ hiểu chính bản thân mình?”
Hồi học cấp hai, hai đứa mỗi ngày đều đèo nhau đi học trên chiếc xe đạp cũ, tớ hay kể cậu nghe vu vơ về những bức thư trong hộp bàn giữa tớ và một anh khối trên, cũng có khi là những nỗi buồn nặng trĩu khi không làm được bài kiểm tra. Ngày nào cũng vậy, tớ đều luyên thuyên tất tần tật mọi thứ trên đời, cậu chỉ im lặng nghe tớ nói xong rồi lại phì cười bảo tớ: “Thật trẻ con”. Dù suốt bốn năm cấp hai tớ không học cùng lớp với cậu, tớ có thể thiếu một cái nắm tay e thẹn, một vài bài thi có số điểm số tốt hay thiếu một mối tình đầu nhưng tớ chắc rằng tớ không hề thiếu cậu.
Ngày thi tuyển sinh, tớ có hỏi cậu rằng: “Này cậu chọn trường nào thế? Tớ cũng muốn theo cậu”. Cậu bảo để cậu theo tớ, một câu nói của cậu khiến lòng tớ vui không ngớt. Nhưng hóa ra, cậu lừa tớ, sau này tớ mới biết cậu không muốn tớ bỏ lỡ những khung trời mới mà tớ thích nên mới nói như thế, để tớ có thể yên tâm chọn những ngôi trường mà tớ đã mơ ước từ lâu, còn cậu thì vẫn chọn chân trời cũ, góc phố cũ của chúng mình hằng ngày vẫn cùng nhau đi học vẫn cùng nhau lớn lên. Khi tớ biết tớ đậu vào ngôi trường ấy, người đầu tiên tớ thông báo là cậu, tớ mang rất nhiều hi vọng là chúng ta sẽ cùng mở ra chân trời mới, cùng nhau đi học trên con đường mới, chúng ta sẽ sang trang mới cùng nhau. Tuy nhiên, cậu lại nhẹ nhàng chúc mừng tớ và bảo ngay từ đầu cậu đã không chọn cùng nguyện vọng với tớ, cậu không nói ra vì sợ tớ sẽ vì cậu mà bỏ lỡ rất nhiều thứ, tớ vì cậu mà đánh mất một hành trình mới và cậu mong tớ sẽ trưởng thành lên mỗi ngày khi không có cậu bên cạnh. Tớ ôm một nỗi thất vọng vào lòng, và gặm nhấm chúng vào khoảng thời gian rất dài thực sự rất dài để quên được.
Ngày đầu tiên, tớ bước chân vào cấp ba, tớ thật sự đã khóc ngay giữa sân trường, danh sách học sinh chỉ có tớ là ở trường X của huyện, còn lại là trường A, B, C lân cận gần đó. Cũng may tớ có làm quen được một cô bạn khiến tớ đỡ bơ vơ trong ngày đầu nhận lớp. Nhưng tất cả những điều đó cũng không thể xoa dịu nỗi mất mát lớn của tớ, tớ ước gì ngay lúc này có cậu xuất hiện, chung lớp cũng được khác lớp cũng được miễn sao là có cậu bên tớ ngay lúc này.
Ngày đầu không có cậu, tớ tự đón xe đi học trong khi trước đó tớ vẫn không biết ngôi trường tớ chọn nằm ở đâu và xây dựng như thế nào, tớ tự đi ăn sáng khi không có cậu nhắc nhở, tớ tự bắt chuyện với mọi người mà không cần cậu làm “cầu nối”, tự nhắc bản thân mang đầy đủ sách vở, dụng cụ khi không còn cậu sáng nào cũng nhắc tớ trước khi xe đạp lăn bánh, tất cả mọi thứ tớ đều tự làm hết và rồi tớ chợt nhận ra, tớ đã dựa vào cậu quá nhiều, tớ đã sống trong vòng tay bảo vệ của cậu quá nhiều khiến tớ không thể nào trưởng thành, không thể nào tự giác trong mọi chuyện dù là nhỏ nhất hay lớn nhất đi chăng nữa.
Sau một tuần không có cậu kề bên, tớ cũng tập được thói quen tự giác, tập được cho bản thân đi xe bus như nào, tập được cho bản thân tính cởi mở hơn, không còn trong cái kén của mình. Sau một tháng không có cậu, tớ thật sự đã quen với cuộc sống hiện tại và một phần nào đó tớ đã quen khi không có cậu gần bên. Tuy nhiên, tối nào tớ cũng sẽ nhắn cho cậu biết tớ học như thế nào, hôm nay có chuyện gì vui, cậu vẫn như xưa chỉ im lặng nghe tớ nói, thỉnh thoảng sẽ phì cười và bảo tớ: “Đồ ngốc”. Trường tớ, tổ chức kiểm tra thường xuyên, khiến tớ bận đến chóng mặt, nhiều khi mẹ tớ còn bông đùa với tớ rằng: “Thời gian mày ở trường còn nhiều hơn thời gian mày ở nhà với mẹ nữa”, tớ học nhiều đến độ sáng sớm tớ đi học trong khi cậu và mọi người đang còn yên giấc trong chăn, đến khi tối tớ về thì mọi người lại bắt đầu đi ngủ, nên những cuộc gọi hay nhắn tin giữa tớ với cậu với dần đi. Và suốt hai năm sau đó tớ và cậu chỉ là sự im lặng.
Rồi một ngày tớ nhận được tin, cậu đã có một nửa của mình, tớ nghĩ tớ sẽ vui lắm, nhưng không tớ cảm thấy thất vọng và một nỗi buồn đang dâng trào trong lòng tớ, tớ khó chịu đến phát khóc, tớ vừa thút thít khóc vừa nhắn tin cho cậu: “Cậu có bạn gái mà giấu tớ ha? Tớ giận đấy, còn không mau dẫn bạn gái cậu đến cho tớ xem mặt”, tớ thấy cậu nhắn rất lâu, cứ viết rồi lại xóa, tim tớ cũng theo sự viết xóa của cậu mà không thở được, tớ đợi rất lâu nhưng cậu chỉ nhắn vỏn vẹn ba chữ: “Bữa nào đi”. Tớ thật sự không thở nổi nữa rồi. Tớ tự hỏi mình rằng: “Liệu tình cảm tớ dành cho cậu thật sự là tình bạn hay trên mức tình bạn? Cậu có bạn gái đáng lẽ ra tớ nên vui mới đúng nhưng tại sao lại buồn đến nao lòng thế kia? Tớ thực sự điên mất rồi chăng?”, và tớ đã nhiều lần dặn lòng rằng: “Chúng ta chỉ là bạn, chúng ta thật sự là những người bạn tốt của nhau, không cho phép bản thân mình có tình cảm với cậu nhiều hơn mức tình bạn”.
Dù có tình yêu hay không có, cậu vẫn quan tâm tớ như ngày nào, khi đi chơi với bạn gái cậu vẫn không quên hỏi tớ thích cuốn sách này không, thích túi xách này không hay thích trà sữa không cậu mua cho tớ. Khi tớ cầm trên tay những món đồ ấy, nước mắt tớ rưng rưng, là do tớ cảm động đến phát khóc hay do tớ vẫn không cam lòng nhìn cậu có một nửa ai kia bước vào thế giới của cậu, dù là thế nào đi nữa tớ vẫn cảm thấy mình thật ích kỉ, vẫn muốn cậu mãi là của riêng tớ dù trên phương diện tình cảm hay bạn bè đi chăng nữa.
Khi cậu bảo với tớ, cậu chia tay, tớ vui lắm nhưng lại không nỡ thấy cậu bị tổn thương, tớ đã cố gắng an ủi cậu nhưng tớ nhận ra, vết thương lòng này tớ không thể nào chữa lành được. Khoảnh khắc một ai đó mà không phải tớ chữa đi vết thương lòng cho cậu, tớ nhận ra rằng cậu xem tớ là một người bạn thân không hơn không kém, mà là bạn thì không thể yêu, không thể bước thêm một bước, nên tớ chỉ có thể lùi bước nhìn cậu hạnh phúc vậy.
Tớ đặt ra cho bản thân rất nhiều câu hỏi: “Liệu nếu như tớ thay đổi nguyện vọng thì chúng ta có thể tiến tới bước nữa không? Liệu nếu như tớ dành nhiều thời gian cho cậu hơn thì mọi thứ có thay đổi không? Liệu tớ nhận ra tình cảm này không đơn thuần là bạn bè sớm hơn thì tớ có nhận được một cái kết khác không?”. Câu trả lời là Không, làm gì có chuyện quay ngược lại thời gian mà biến chữ “Liệu rằng” thành hiện thực cơ chứ, nếu như có thể thì sẽ không có những câu chuyện bi thương xuất hiện trên thế giới này rồi.
Hiện tại tớ và cậu, đều chưa có một nửa cho riêng mình, nhưng tớ tin một chàng trai ấm áp và tốt như cậu sẽ sớm tìm được một nửa cho riêng mình. Còn về phần tớ, tớ sẽ luôn dõi theo cậu, luôn bên cậu và luôn là một người bạn tuyệt vời nhất, tớ sẽ giữ kín tâm tư tình cảm của tớ dành cho cậu vì tớ cho rằng: “Một mình vẫn tốt hơn là mất thêm bạn”, thương cậu.
© Thuỳ Trâm - blogradio.vn
Xem thêm: Mình gặp nhau từ kiếp nào?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cuộc sống như cơn mưa, người khôn ngoan cầm ô và tiến về phía trước
Mọi thứ sẽ biến chuyển và cuối cùng sẽ ngọt ngào. Chỉ cần bạn đủ kiên cường, đủ dũng cảm, thủy triều sẽ rút, đường lầy sẽ khô, trời âm u sẽ sáng, những điều tốt đẹp bạn mong muốn sẽ từ từ đến.

Phía sau một người phụ nữ…
Người phụ nữ hạnh phúc là khi gương mặt họ luôn toát lên vẻ rạng rỡ, tươi tắn, thần thái tự nhiên. Họ hạnh phúc là vì người đàn ông phía sau họ cũng hạnh phúc.

Tháng 3 rồi…
Tháng 3 rồi, hoa gạo cứ đỏ tươi Đỏ như màu của những lời ước hẹn Như đôi gò má ai kia lúc thẹn Cháy cả vùng trời cháy cả những giấc mơ

Tình em da diết hương tràm
Có những lần, mải miết với khung cảnh thanh bình, lãng mạn, tôi và em quên cả hoàng hôn đang thấp thoáng trên dòng kênh. Hai đứa về nhà khi trời đã tối om. Tôi ngồi ngắm em trong bóng đêm để nghe tim mình thổn thức, dạt dào tình yêu…

Phố thị xa hoa những mảng màu
Chiều tan làm trên dòng đường hối hả, có phút giây nào bạn chợt tranh thủ lấy ít phút dừng đèn đỏ mà ngắm nhìn người xe ngược xuôi vội vã, ngắm nhìn những mảnh đời mưu sinh trên chốn đô thị này chưa? Ngắm cùng tôi nhé!

Tướng lông mày trăng non tiết lộ điều gì về tài vận của một người?
Người sở hữu tướng lông mày trăng non sẽ có tài vận như thế nào?

Thanh xuân anh nợ em một người
Tôi tự nhủ mình phải quên đi, thế nhưng mỗi lần gặp anh, trái tim tôi lại không nghe lời. Anh kể về cô ấy với ánh mắt sáng rực như sao trời, còn tôi thì chỉ biết nhìn anh, lòng đầy những cơn mưa không tạnh.

Nơi bình yên
Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…
Thỉnh thoảng mẹ gọi điện nhắc nhở chuyện ăn uống, nghỉ ngủ, công việc của tôi. Mẹ buồn khi tôi cứ đi biền biệt, mẹ đau lần tôi vấp ngã. Những lời dạy xưa của mẹ giúp tôi đứng lên, bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai, gập ghềnh, đầy xô bồ, bon chen...

Ngỡ ngàng hoa ngọc nữ
Nhiều người ví hoa ngọc nữ như chú rồng nhả ngọc, như tiên nữ hoa giáng trần,… Tất cả sự ưu ái, yêu thương ấy khiến ngọc nữ càng trở nên sang trọng, vương giả và quyến rũ.