Nhớ thương canh sắn ngày đông
2021-01-13 01:27
Tác giả:
Bang Le
blogradio.vn - Canh sắn là món ăn của mẹ tôi tảo tần hôm sớm, khéo vun vén, chăm lo cho gia đình. Là món ăn gợi hoài niệm về những tháng ngày còn nhiều khó khăn nhưng bình yên, ấm áp mà gia đình tôi từng trải qua.
***
Mẹ tôi không khéo nấu ăn. Nhưng trong ký ức tuổi thơ của tôi, bao món ăn mẹ nấu đều thật ngon và có hương vị riêng làm tôi nhớ mãi, luôn ao ước được nếm lại dù chỉ một lần trong đời. Mỗi khi những cơn gió lạnh của ngày đông tràn về, tôi lại thầm nhớ thương món canh sắn mẹ nấu thuở nào, lại thèm được hít hà làn hương của rau mùi, của hành lá tỏa ra từ bát canh nóng đang bốc khói. Và tràn về trong tâm trí tôi bao ký ức tuổi thơ thuở tôi học lớp 4, 5, những năm 1998 – 2000.
Hồi đó gia đình tôi ở trong ngôi nhà gạch cũ vốn là chuồng lợn và bếp của nhà tôi và nhà bà nội được sửa sang lại. Ngôi nhà gạch thâm thấp, quay lưng ra đường cái. Phía trước ngôi nhà, bố mẹ tôi dè dụm mãi mới xây được cái móng nhà mái bằng hai gian, một gian thò, một gian thụt – cách gọi kiểu nhà xây hình chữ L.
Móng nhà khá cao so với mặt sân. Bố tôi đi làm xa, mẹ tôi một mình chở trộm đất từ ngoài đồng về lấp đầy các gian móng. Phải chở trộm vì xã tôi cấm lấy đất ở đồng, dù mẹ tôi chỉ lấy ở ruộng nhà mình chứ không lấy ở nhà khác. Mẹ tôi phải vừa vạc bờ, dọn cỏ ngoài đồng, vừa tranh thủ cuốc đất, lựa những hòn đất to xếp gọn ở đầu bờ ruộng, chờ lúc đồng vắng, xếp nhanh đất lên xe thồ chở về nhà.
Khi móng nhà được lấp đầy đất, mẹ tôi trồng trên đó ít rau khoai lang, rau dền, khóm mía và vài khóm sắn tàu. Sắn tàu rất sai củ nên ngoài luộc ăn, mẹ tôi còn làm xôi sắn, canh sắn ăn kèm rau sống.
Xôi sắn làm rất đơn giản. Sắn tàu bóc vỏ sạch sẽ, cắt khúc, bổ làm bốn, vứt lõi đi, cho vào nồi cùng với gạo nếp, chế nước vừa phải, đun sôi lên thì đảo đều, nồi cạn nước thì vùi xuống bếp tro. Hồi lâu xôi chín, bắc nồi lên, lấy đũa cả đánh nát sắn ra lẫn với xôi, đổ ra rá, ăn nóng hoặc nguội đều ngon. Xôi sắn trắng vàng thơm dẻo, bùi bùi. Xôi sắn ăn nhiều dễ ngán nên thỉnh thoảng mẹ tôi mới làm. Còn canh sắn ăn kèm rau sống là món ăn quen thuộc thường ngày của gia đình tôi.
Tôi nhớ vào tiết trời lạnh, mẹ bổ sắn thành những miếng nhỏ, đảo qua với mỡ, nêm mắm, muối, thêm nhiều nước ninh cho thật kĩ. Khi sắn nhừ thì đánh nát ra, quấy đều, cho thêm hành lá, rau mùi thái nhỏ vào và ăn ngay khi canh sắn còn nóng.
Bữa cơm ngày đông, trong gian nhà nhỏ, mấy mẹ con tôi ngồi quây quần bên nồi canh sắn khói bốc lên nghi ngút. Hơi nóng của nồi canh đã xua tan cái giá lạnh của tiết trời mùa đông. Và tràn ngập gian nhà nhỏ, mùi hương của hành lá, của rau mùi thật thơm, thật hấp dẫn! Chỉ hít hà làn hương ấy thôi cũng đủ thấy ngon.
Mẹ múc canh sắn ra bát tô to, đặt vào giữa mâm, tôi gắp ngay một đũa rau sống, rau diếp để nguyên tàu lá hay thái nhỏ cùng rau mùi và hành củ tươi chẻ mỏng nhúng vào bát sắn nóng hổi rồi gắp vào bát mình, ăn cùng với cơm. Quả thực ngon tuyệt. Nước sắn sền sệt quyện vào rau, quyện vào cơm, ăn vừa mát, vừa ngậy, vừa bùi, vừa thơm. Cứ thế tôi ăn đến no căng bụng mà không ngán.
Bao bữa cơm chỉ đơn sơ là thế, cơm, canh sắn và rau sống, không cần thịt cá mà vẫn ấm áp, ngon miệng, làm tôi nhớ mãi.
Món canh sắn chế biến giản đơn, hương vị mộc mạc vẫn thật hấp dẫn. Nó là món ăn của tuổi thơ tôi vô tư, bình dị với niềm vui thật hồn nhiên, được ăn một món ngon bên người thân.
Canh sắn là món ăn của mẹ tôi tảo tần hôm sớm, khéo vun vén, chăm lo cho gia đình. Là món ăn gợi hoài niệm về những tháng ngày còn nhiều khó khăn nhưng bình yên, ấm áp mà gia đình tôi từng trải qua.
Sau này khi bố mẹ đủ tiền xây nhà cũng là lúc không còn chỗ để trồng sắn, tôi hầu như không được ăn lại canh sắn nữa. Và hai tiếng “canh sắn” mỗi khi được nhắc đến luôn gợi lên trong tâm trí tôi những hoài niệm đầy bâng khuâng, thương nhớ.
Thời học Đại học xa nhà, có lần được bạn cho sắn, vì thèm hương vị ngày xưa quá, tôi đã nấu canh sắn ăn kèm rau sống trong sự xuýt xoa “Lạ nhỉ?”, “Trông ngon thế!” của mấy người cùng xóm trọ. Có thể tôi nấu không ngon như mẹ tôi nấu ngày nào nhưng bát canh sắn hôm ấy phần nào giúp tôi nguôi ngoai nỗi nhớ hương vị một thời thơ bé.
“Sắn nấu thế này ăn ngon mà!”, lời khẳng định của đứa bạn cùng phòng trong bữa cơm hôm ấy làm tôi thêm bâng khuâng “Ừ, ngày xưa mẹ tôi hay nấu món này cho tôi ăn lắm!”.
Và trong giây lát, tôi như thấy hiện ra trước mắt cảnh mấy mẹ con tôi quây quần quanh mâm cơm đạm bạc mà ấm áp, bên nồi canh sắn khói bốc lên nghi ngút.
© Bang Le - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
















